Ra Oai Phủ Đầu!...
Tam Dương Thái Lai
2024-10-06 00:59:23
Cả nhà Mạt Mạt chạy đến bệnh viện nhân dân thành phố Dương Thành, đi xe đạp mất mười lăm phút, cặp song sinh thay phiên nhau đạp xe chở người, Mạt Mạt chỉ cần ôm chặt em trai ngồi ở ghế sau là được rồi.
Khi đến bệnh viện, trên mặt cặp song sinh đầy mồ hôi, mệt phờ cả người.
Liên Thanh Nhân tùy tiện lau một chút rồi đỡ Liên Thanh Xuyên từ trong tay Mạt Mạt, quen đường quen xá đi tìm chủ nhiệm Hướng.
Bởi vì đến quá sớm, lúc này chủ nhiệm Hướng vẫn chưa đi làm, nhưng có bác sĩ Diêu đang trực ban. Bác sĩ Diêu cũng là người mà ba chị em rất quen thuộc, có thể thấy được cả nhà bọn họ là khách quen của bệnh viện này.
Bác sĩ Diêu cầm ống nghe, ý bảo đi tới phòng bệnh trước, Mạt Mạt đưa tiền cho Liên Thanh Nghĩa đi nộp viện phí. Thằng nhóc kia chỉ cần bị bệnh thì nhất định phải nằm viện, chưa được bảy ngày là sẽ không thể tốt lên được.
Bác sĩ Diêu gần ba mươi tuổi, là học sinh của chủ nhiệm Hướng, cũng hiểu rõ tình hình sức khỏe của Thanh Xuyên. Trước tiên kiểm tra toàn thân Thanh Xuyên, lại kiểm tra cổ họng: “Bị viêm amidan dẫn đến sốt cao, trước tiên cứ tiêm một mũi hạ sốt đã, sau đó rồi truyền dịch.”
Bác sĩ Diêu lại nói: “Sáng nay thằng bé vẫn chưa ăn cơm phải không? Tốt nhất là ăn một chút gì đó để làm ấm dạ dày nữa.”
Mạt Mạt gật đầu: “Dạ để cháu đi chuẩn bị.”
Mạt Mạt cầm bình trà đi ra ngoài, dặn Liên Thanh Nhân để mắt đến Liên Thanh Xuyên, Mạt Mạt đi lấy nước nóng trước, từ trong không gian lấy ra một túi sữa bò nguyên chất, ngâm nước nóng một lúc rồi đổ nước nóng đi, lại đổ sữa vào trong bình trà mang về phòng bệnh.
Lúc Mạt Mạt trở về, y tá đã treo bình truyền dịch, vừa mới tiêm hạ sốt xong, Liên Thanh Xuyên vẫn còn đau, bàn tay nhỏ bé còn len lén xoa mông nữa.
Mạt Mạt cầm bình trà đưa cho Liên Thanh Xuyên: “Trước tiên uống sữa vào lót bụng đã, sau đó ngủ một giấc, chờ chị về nhà nấu đồ ăn ngon cho em.”
Liên Thanh Nhân nhìn sữa bò: “Chị, chị lấy thứ này ở đâu vậy?”
Mạt Mạt nói: “Vừa rồi chị đi ra ngoài thấy một dì có xách theo sữa, chị có hỏi một câu, dì ấy nói với chị là cái này bệnh nhân uống tốt lắm, thấy chị cầm bình trà liền rót cho chị một ít.”
Cặp song sinh ồ một tiếng, không quá để ý, Liên Thanh Xuyên uống một ngụm, kinh hô: “Chị ơi, ngọt quá đi.”
Mạt Mạt giả bộ kinh dị: “Phải không? Chắc là có cho đường vào đấy!”
Liên Thanh Xuyên liếm liếm môi, uống ngon thật, rồi lại ừng ực vài ngụm uống hết sạch, Mạt Mạt sai Liên Thanh Nghĩa đi rửa bình trà, dặn dò Liên Thanh Nhân để mắt đến em trai rồi cầm chìa khóa xe về nhà chuẩn bị đồ ăn.
Em trai bị bệnh là không muốn ăn gì cả, bị viêm amidan thì ăn thức ăn lỏng là tốt nhất, nếu không sẽ bị đau họng.
Mạt Mạt lấy gạo ra, bắt đầu nấu cháo, nấu cháo bắp cải, nấu một nồi lớn, lại đánh một quả trứng gà hấp bánh trứng gà.
Cặp song sinh cũng phải ăn ở bệnh viện, Mạt Mạt cắt một nửa thịt dê còn lại trong nhà, băm nhuyễn, trộn với bắp cải làm thành nhân, bột ngô trộn với một ít bột mì trắng chuẩn bị làm bánh nhân thịt.
Mạt Mạt làm tổng cộng mười lăm cái bánh, cầm đi năm cái bánh nhân thịt dê, đây là cho cặp song sinh, Mạt Mạt không nỡ ăn, từ trong không gian lấy ra một miếng bánh trái cây làm bữa trưa. Thời đại này không có bánh ngọt hoa quả, nguyên cả hộp bánh trong không gian chỉ có thể tự mình tiêu diệt, vừa lúc tiết kiệm lương thực.
Mạt Mạt từ trong tủ bát lấy ra một hộp cơm, múc một hộp cháo đầy, lại lấy bánh trứng gà hấp đặt trong hộp cơm, lại dùng giấy kraft cuộn bánh nhân thịt dê lại, cháo đặt ở trong nồi ấm, bánh nhân thịt đặt ở nồi, cơm tối cũng không cần làm nữa.
Lúc Mạt Mạt đến bệnh viện đã là mười giờ, Liên Thanh Xuyên đã truyền dịch xong, vừa đi vệ sinh xong trở về.
Mạt Mạt xách túi đặt ở trên tủ: “Mấy đứa đều đói bụng cả rồi, ăn cơm đi.”
Liên Thanh Nghĩa vội vàng tiến lên: “Chị, chị làm món ngon thì thế?”
Mạt Mạt lấy bọc giấy kraft ra: “Cái này là của hai đứa em.”
Mạt Mạt lại đưa bánh trứng gà cho Liên Thanh Xuyên: “Trước tiên em ăn bánh trứng gà cái đã.”
Sự chú ý của cặp song sinh đều tập trung vào bánh nhân thịt, hai anh em ngồi bên giường bệnh, ăn từng miếng lớn, miệng cười tít mắt.
Liên Thanh Xuyên ngẩng đầu: “Chị, chị đã ăn chưa?”
Mạt Mạt cười nói: “Chị ăn rồi, em ăn nhanh đi, không là sẽ bị nguội đấy.”
Bên này vừa ăn cơm xong, chủ nhiệm Hướng liền đi tới, cười nói: “Ăn cơm trưa sớm vậy à?”
Mạt Mạt tránh qua một bên, giải thích: “Dạ nấu xong thì ăn ngay, nếu không cứ giữ lại thì sẽ bị nguội.”
Khi đến bệnh viện, trên mặt cặp song sinh đầy mồ hôi, mệt phờ cả người.
Liên Thanh Nhân tùy tiện lau một chút rồi đỡ Liên Thanh Xuyên từ trong tay Mạt Mạt, quen đường quen xá đi tìm chủ nhiệm Hướng.
Bởi vì đến quá sớm, lúc này chủ nhiệm Hướng vẫn chưa đi làm, nhưng có bác sĩ Diêu đang trực ban. Bác sĩ Diêu cũng là người mà ba chị em rất quen thuộc, có thể thấy được cả nhà bọn họ là khách quen của bệnh viện này.
Bác sĩ Diêu cầm ống nghe, ý bảo đi tới phòng bệnh trước, Mạt Mạt đưa tiền cho Liên Thanh Nghĩa đi nộp viện phí. Thằng nhóc kia chỉ cần bị bệnh thì nhất định phải nằm viện, chưa được bảy ngày là sẽ không thể tốt lên được.
Bác sĩ Diêu gần ba mươi tuổi, là học sinh của chủ nhiệm Hướng, cũng hiểu rõ tình hình sức khỏe của Thanh Xuyên. Trước tiên kiểm tra toàn thân Thanh Xuyên, lại kiểm tra cổ họng: “Bị viêm amidan dẫn đến sốt cao, trước tiên cứ tiêm một mũi hạ sốt đã, sau đó rồi truyền dịch.”
Bác sĩ Diêu lại nói: “Sáng nay thằng bé vẫn chưa ăn cơm phải không? Tốt nhất là ăn một chút gì đó để làm ấm dạ dày nữa.”
Mạt Mạt gật đầu: “Dạ để cháu đi chuẩn bị.”
Mạt Mạt cầm bình trà đi ra ngoài, dặn Liên Thanh Nhân để mắt đến Liên Thanh Xuyên, Mạt Mạt đi lấy nước nóng trước, từ trong không gian lấy ra một túi sữa bò nguyên chất, ngâm nước nóng một lúc rồi đổ nước nóng đi, lại đổ sữa vào trong bình trà mang về phòng bệnh.
Lúc Mạt Mạt trở về, y tá đã treo bình truyền dịch, vừa mới tiêm hạ sốt xong, Liên Thanh Xuyên vẫn còn đau, bàn tay nhỏ bé còn len lén xoa mông nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạt Mạt cầm bình trà đưa cho Liên Thanh Xuyên: “Trước tiên uống sữa vào lót bụng đã, sau đó ngủ một giấc, chờ chị về nhà nấu đồ ăn ngon cho em.”
Liên Thanh Nhân nhìn sữa bò: “Chị, chị lấy thứ này ở đâu vậy?”
Mạt Mạt nói: “Vừa rồi chị đi ra ngoài thấy một dì có xách theo sữa, chị có hỏi một câu, dì ấy nói với chị là cái này bệnh nhân uống tốt lắm, thấy chị cầm bình trà liền rót cho chị một ít.”
Cặp song sinh ồ một tiếng, không quá để ý, Liên Thanh Xuyên uống một ngụm, kinh hô: “Chị ơi, ngọt quá đi.”
Mạt Mạt giả bộ kinh dị: “Phải không? Chắc là có cho đường vào đấy!”
Liên Thanh Xuyên liếm liếm môi, uống ngon thật, rồi lại ừng ực vài ngụm uống hết sạch, Mạt Mạt sai Liên Thanh Nghĩa đi rửa bình trà, dặn dò Liên Thanh Nhân để mắt đến em trai rồi cầm chìa khóa xe về nhà chuẩn bị đồ ăn.
Em trai bị bệnh là không muốn ăn gì cả, bị viêm amidan thì ăn thức ăn lỏng là tốt nhất, nếu không sẽ bị đau họng.
Mạt Mạt lấy gạo ra, bắt đầu nấu cháo, nấu cháo bắp cải, nấu một nồi lớn, lại đánh một quả trứng gà hấp bánh trứng gà.
Cặp song sinh cũng phải ăn ở bệnh viện, Mạt Mạt cắt một nửa thịt dê còn lại trong nhà, băm nhuyễn, trộn với bắp cải làm thành nhân, bột ngô trộn với một ít bột mì trắng chuẩn bị làm bánh nhân thịt.
Mạt Mạt làm tổng cộng mười lăm cái bánh, cầm đi năm cái bánh nhân thịt dê, đây là cho cặp song sinh, Mạt Mạt không nỡ ăn, từ trong không gian lấy ra một miếng bánh trái cây làm bữa trưa. Thời đại này không có bánh ngọt hoa quả, nguyên cả hộp bánh trong không gian chỉ có thể tự mình tiêu diệt, vừa lúc tiết kiệm lương thực.
Mạt Mạt từ trong tủ bát lấy ra một hộp cơm, múc một hộp cháo đầy, lại lấy bánh trứng gà hấp đặt trong hộp cơm, lại dùng giấy kraft cuộn bánh nhân thịt dê lại, cháo đặt ở trong nồi ấm, bánh nhân thịt đặt ở nồi, cơm tối cũng không cần làm nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Mạt Mạt đến bệnh viện đã là mười giờ, Liên Thanh Xuyên đã truyền dịch xong, vừa đi vệ sinh xong trở về.
Mạt Mạt xách túi đặt ở trên tủ: “Mấy đứa đều đói bụng cả rồi, ăn cơm đi.”
Liên Thanh Nghĩa vội vàng tiến lên: “Chị, chị làm món ngon thì thế?”
Mạt Mạt lấy bọc giấy kraft ra: “Cái này là của hai đứa em.”
Mạt Mạt lại đưa bánh trứng gà cho Liên Thanh Xuyên: “Trước tiên em ăn bánh trứng gà cái đã.”
Sự chú ý của cặp song sinh đều tập trung vào bánh nhân thịt, hai anh em ngồi bên giường bệnh, ăn từng miếng lớn, miệng cười tít mắt.
Liên Thanh Xuyên ngẩng đầu: “Chị, chị đã ăn chưa?”
Mạt Mạt cười nói: “Chị ăn rồi, em ăn nhanh đi, không là sẽ bị nguội đấy.”
Bên này vừa ăn cơm xong, chủ nhiệm Hướng liền đi tới, cười nói: “Ăn cơm trưa sớm vậy à?”
Mạt Mạt tránh qua một bên, giải thích: “Dạ nấu xong thì ăn ngay, nếu không cứ giữ lại thì sẽ bị nguội.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro