[Thập Niên 60] Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể Lợn
Bị Bắt Cóc Trên Núi 3
Kình Ngư Bất Tại Tuyến
2024-07-17 16:21:31
Người đầu tiên phát hiện hai đứa nhỏ mất tích là bà cụ nhà họ Mục - Triệu Mai Hoa, ông cụ nhà họ Mục mất sớm, sau khi ông mất thì nhà họ Mục đã chia nhà.
Triệu Mai Hoa sống cùng con trai cả Mục Phú Quý và con dâu cả Liễu Song Thúy, bà ấy cũng đã lớn tuổi, bình thường cũng chỉ giúp làm việc nhà và chăm sóc cháu gái.
Hôm nay cũng thật trùng hợp, đầu mùa mùa cày bừa vụ xuân đã đủ bận rộn rồi, kết quả vợ của Mục Hưng Long, cũng chính là con dâu thứ hai của Triệu Mai Hoa lại sinh con, mà còn là sinh đôi nên rất nguy hiểm, vì vậy cả buổi chiều bà ấy đều bận rộn ở nhà con trai thứ.
Đến khi bận rộn xong xuôi, trở về nhà thì mới phát hiện, dường như đã nửa ngày rồi không thấy cháu gái thường ngày vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Hỏi những đứa trẻ khác trong đội sản xuất mới biết, cháu gái đã cùng con gái út của đội trưởng Hứa Vĩnh Thọ - bé Lạc Lạc đi nhặt củi.
Lúc đó, cả nhà đều không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ nghĩ chắc hai đứa nhỏ mải chơi nên quên mất thời gian hoặc bị chuyện gì đó thú vị làm chậm trễ nên về muộn.
Mãi cho đến khi trời đã nhá nhem tối, hai nhà mới nhận ra có gì đó không ổn, những đứa trẻ khác chạy nhảy bên ngoài đều đã về nhà, hai đứa nhỏ vẫn bặt vô âm tín, bình thường rất hiếm khi trời tối mà chúng chưa về nhà.
Mục Phú Quý vừa từ lò mổ trở về, còn chưa kịp thay bộ quần áo dính đầy máu thì đã lập tức chạy lên núi tìm kiếm khắp nơi.
Một lát sau, những người trong đội sản xuất biết chuyện cũng tự giác giúp đỡ tìm kiếm, con trai cả của nhà đội trưởng - Hứa Cao Nghĩa và một thanh niên trong đội đã chạy đi báo công an.
Tìm kiếm mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng, điều này cho thấy khả năng hai đứa nhỏ tự ý bỏ đi là rất thấp, còn lại khả năng kia, hai nhà đều không muốn nghĩ đến.
Đội Thanh Phong cách xã không gần, hơn nữa lại là đêm khuya, tuy hai thanh niên chạy nhanh, nhưng khi quay lại cũng đã nửa đêm.
Lúc này trên sườn núi vẫn còn rất náo nhiệt, người thì cầm đèn dầu, người thì cầm đuốc, tiếng gọi vang vọng không dứt, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng nào.
Mục Phú Quý nhìn thấy Hứa Cao Nghĩa và người thanh niên kia đang chạy tới, vội vàng chạy đến: “Thế nào?! Bây giờ đồn công an có người không? Họ nói thế nào?!”
Đội trưởng Hứa Vĩnh Thọ cũng nhìn chằm chằm con trai cả nhà mình.
Triệu Mai Hoa sống cùng con trai cả Mục Phú Quý và con dâu cả Liễu Song Thúy, bà ấy cũng đã lớn tuổi, bình thường cũng chỉ giúp làm việc nhà và chăm sóc cháu gái.
Hôm nay cũng thật trùng hợp, đầu mùa mùa cày bừa vụ xuân đã đủ bận rộn rồi, kết quả vợ của Mục Hưng Long, cũng chính là con dâu thứ hai của Triệu Mai Hoa lại sinh con, mà còn là sinh đôi nên rất nguy hiểm, vì vậy cả buổi chiều bà ấy đều bận rộn ở nhà con trai thứ.
Đến khi bận rộn xong xuôi, trở về nhà thì mới phát hiện, dường như đã nửa ngày rồi không thấy cháu gái thường ngày vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Hỏi những đứa trẻ khác trong đội sản xuất mới biết, cháu gái đã cùng con gái út của đội trưởng Hứa Vĩnh Thọ - bé Lạc Lạc đi nhặt củi.
Lúc đó, cả nhà đều không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ nghĩ chắc hai đứa nhỏ mải chơi nên quên mất thời gian hoặc bị chuyện gì đó thú vị làm chậm trễ nên về muộn.
Mãi cho đến khi trời đã nhá nhem tối, hai nhà mới nhận ra có gì đó không ổn, những đứa trẻ khác chạy nhảy bên ngoài đều đã về nhà, hai đứa nhỏ vẫn bặt vô âm tín, bình thường rất hiếm khi trời tối mà chúng chưa về nhà.
Mục Phú Quý vừa từ lò mổ trở về, còn chưa kịp thay bộ quần áo dính đầy máu thì đã lập tức chạy lên núi tìm kiếm khắp nơi.
Một lát sau, những người trong đội sản xuất biết chuyện cũng tự giác giúp đỡ tìm kiếm, con trai cả của nhà đội trưởng - Hứa Cao Nghĩa và một thanh niên trong đội đã chạy đi báo công an.
Tìm kiếm mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng, điều này cho thấy khả năng hai đứa nhỏ tự ý bỏ đi là rất thấp, còn lại khả năng kia, hai nhà đều không muốn nghĩ đến.
Đội Thanh Phong cách xã không gần, hơn nữa lại là đêm khuya, tuy hai thanh niên chạy nhanh, nhưng khi quay lại cũng đã nửa đêm.
Lúc này trên sườn núi vẫn còn rất náo nhiệt, người thì cầm đèn dầu, người thì cầm đuốc, tiếng gọi vang vọng không dứt, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng nào.
Mục Phú Quý nhìn thấy Hứa Cao Nghĩa và người thanh niên kia đang chạy tới, vội vàng chạy đến: “Thế nào?! Bây giờ đồn công an có người không? Họ nói thế nào?!”
Đội trưởng Hứa Vĩnh Thọ cũng nhìn chằm chằm con trai cả nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro