Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh
Chị Lâm
Hồ Đồ
2024-09-17 01:17:19
Chị Lâm và nhà họ Tô là hàng xóm bao nhiêu năm, rất đồng cảm với cảnh ngộ của Tô Du. Lúc này nhìn thấy nhà lão Tô không bình thường, chị ấy lo lắng Tô Du lại gặp chuyện khó khăn.
Tô Du rửa mặt, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, nghe được lời của chị Lâm thì cẩn thận lắng tai nghe, ôi chao, nó còn hát nữa cơ đấy.
"Còn có thể vì cái gì chứ, không phải là vì chuyện Lưu Mai đòi tách ra sao. Nếu như cha mẹ chúng em còn sống thì hai vợ chồng nó cũng không đến nổi không có chỗ ở. Nói tới nói lui, nhà lão Lưu thật là hại người ta. Nếu không phải Đại Chí cùng chúng em một lòng thì cuộc sống này thật đúng là không có cách nào sống tiếp được."
Tô Du lắc đầu than thở, bưng chậu vào nhà.
Chị Lâm lập tức đi ra ngoài đồn thổi. Nói con gái nhà lão Lưu muốn ép chết chị chồng và em chồng. Chị chồng thì vừa mới xuất viện, cô em chồng lại không bình thường.
"Hát cái gì chứ, em hạnh phúc hơn cải xanh nhiều, lúc cha mẹ đi, em cũng năm sáu tuổi rồi." Tô Du để chậu nước rửa mặt xuống một cái. "Nếu so với cải xanh người ta, người ta ba tuổi đã làm việc. Em đây mười sáu tuổi rồi, nói ra cũng không sợ mất mặt. Còn khóc sướt mướt làm mất thể diện nhà lão Tô chúng ta thì em không cần đi học nữa, cứ ở ngay cửa hát đi."
Tô Lâm đang hát hăng say, nghe nói như vậy liền rưng rưng nước mắt ngậm miệng lại.
Cuộc sống này không có cách nào sống nữa, chị cả thật sự mất hết tính người mà!
Tô Du lười để ý đến cô bé, quay đầu sửa sang lại giường của mình. Cái nhà này vẫn quá đung đúc. Chờ xử lí đám người này xong thì sắp xếp đi ra ngoài ở. Có nhà trọ thì ở nhà trọ, không có nhà trọ thì mướn nhà. Chỉ cần một nơi để ở, tắm rửa và nấu cơm là được.
" Chị, em đi ra xem một chút." Tô Đại Chí đột nhiên đứng lên nói.
Hôm nay anh ta vốn phải đi đón Lưu Mai, nhưng mà sau khi nói chuyện với chị cả thì quên mất chuyện này, lúc này trong lòng anh ta lại không nỡ. Nhưng anh ta không lo lắng Lưu Mai xảy ra chuyện. Dẫu sao bây giờ xã hội này cũng không xảy ra chuyện gì, chủ yếu là lo lắng Lưu Mai tức giận.
Tô Du liếc mắt, "Xem Lưu Mai? Người ta có tiền có phiếu, có thể ngồi xe, có thể ăn ngon bên ngoài, em lo lắng cái gì à? Em cho rằng cô ta giống như anh em, mang bụng đói đi về à? Hơn nữa lúc này em đi ra ngoài thì cô ta sẽ chứng nào tật ấy. Nói không chừng thấy em xuống nước thì muốn cầm gậy leo lên, đè chết em!"
" Anh, anh đúng là không tiền đồ." Tô Tiểu Chí bắt chéo hai chân nói.
Kể từ khi biết anh muốn cướp nhà với cậu ta thì bây giờ cậu ta nhìn anh thế nào cũng không vừa mắt.
Tô Đại Chí trợn mắt nói, "Tiểu Chí, sao em dám nói chuyện với anh như vậy? !"
"Đúng là vậy mà, bị đàn bà đè..."
"Đàn bà cái gì? !" Tô Du không đồng ý cách nói này của Tô Tiểu Chí, tức giận nói, "Đàn bà thì sao?"
Tô Tiểu Chí lập tức nói, " Chị, em không nói chị, em đang nói chị dâu, chị và chị ta khác nhau."
Nhưng không thể để cho chị tức giận, nếu chị tức giận thì cậu ta lại phải đi học.
Lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ Tô Tiểu Chí không có ngày nào biết được nhiều thứ như mấy hôm nay, hóa ra mình đều dựa hết vào chị cả.
Chị cả nói không cho Tô Lâm ăn cơm, Tô Lâm phải chịu đói. Chị cả nói tìm việc làm cho mình thì mình có thể thoát khỏi cái trường học đáng ghét.
Nhìn phản ứng của Tô Tiểu Chí, Tô Du rất hài lòng, nhưng trên mặt vẫn phụng phịu, "Lưu Mai là một trường hợp đặc biệt đặc biệt, phụ nữ nhà ai cũng không giống như cô ta, không biết thương chồng, xem chồng như gia súc mà sai bảo. Không nói đến người khác, chị cũng là phụ nữ, nhìn xem chị vì các em mà lao tâm khổ tứ trăm bề. Mệt đến nằm viện không nói, vừa ra viện còn phải tìm mối quan hệ sắp xếp công việc cho em. Thời đại này, công việc khó tìm cỡ nào chứ."
Tô Tiểu Chí gật đầu liên tục, " Chị, chị và chị ta không giống nhau. Sao chị dâu có thể so sánh được với chị chứ."
"Em nghĩ như vậy nhưng có người không nghĩ như em." Tô Du có ý ám chỉ nhìn Tô Đại Chí, "Có người thà để cho người ta xem như gia súc chứ cũng không muốn tin tưởng chị."
Lời này thật đúng là nói đến tận sâu trong lòng Tô Đại Chí rồi. Những chuyện anh ta làm cho Lưu Mai trước đó đúng là không khác gia súc. Còn đòi tách ra với chị cả...
Anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống, " Chị, em không đi ra ngoài vẫn không được sao?"
Tô Du hừ một tiếng, "Ngày nào nếu như em nghe thấy tên Lưu Mai mà còn có thể ngồi yên thì chị xem em là một nam tử hán chân chính." Đối phó với người nhu nhược như anh ta, nếu không dụ dỗ được thì khích tướng.
Tô Du rửa mặt, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, nghe được lời của chị Lâm thì cẩn thận lắng tai nghe, ôi chao, nó còn hát nữa cơ đấy.
"Còn có thể vì cái gì chứ, không phải là vì chuyện Lưu Mai đòi tách ra sao. Nếu như cha mẹ chúng em còn sống thì hai vợ chồng nó cũng không đến nổi không có chỗ ở. Nói tới nói lui, nhà lão Lưu thật là hại người ta. Nếu không phải Đại Chí cùng chúng em một lòng thì cuộc sống này thật đúng là không có cách nào sống tiếp được."
Tô Du lắc đầu than thở, bưng chậu vào nhà.
Chị Lâm lập tức đi ra ngoài đồn thổi. Nói con gái nhà lão Lưu muốn ép chết chị chồng và em chồng. Chị chồng thì vừa mới xuất viện, cô em chồng lại không bình thường.
"Hát cái gì chứ, em hạnh phúc hơn cải xanh nhiều, lúc cha mẹ đi, em cũng năm sáu tuổi rồi." Tô Du để chậu nước rửa mặt xuống một cái. "Nếu so với cải xanh người ta, người ta ba tuổi đã làm việc. Em đây mười sáu tuổi rồi, nói ra cũng không sợ mất mặt. Còn khóc sướt mướt làm mất thể diện nhà lão Tô chúng ta thì em không cần đi học nữa, cứ ở ngay cửa hát đi."
Tô Lâm đang hát hăng say, nghe nói như vậy liền rưng rưng nước mắt ngậm miệng lại.
Cuộc sống này không có cách nào sống nữa, chị cả thật sự mất hết tính người mà!
Tô Du lười để ý đến cô bé, quay đầu sửa sang lại giường của mình. Cái nhà này vẫn quá đung đúc. Chờ xử lí đám người này xong thì sắp xếp đi ra ngoài ở. Có nhà trọ thì ở nhà trọ, không có nhà trọ thì mướn nhà. Chỉ cần một nơi để ở, tắm rửa và nấu cơm là được.
" Chị, em đi ra xem một chút." Tô Đại Chí đột nhiên đứng lên nói.
Hôm nay anh ta vốn phải đi đón Lưu Mai, nhưng mà sau khi nói chuyện với chị cả thì quên mất chuyện này, lúc này trong lòng anh ta lại không nỡ. Nhưng anh ta không lo lắng Lưu Mai xảy ra chuyện. Dẫu sao bây giờ xã hội này cũng không xảy ra chuyện gì, chủ yếu là lo lắng Lưu Mai tức giận.
Tô Du liếc mắt, "Xem Lưu Mai? Người ta có tiền có phiếu, có thể ngồi xe, có thể ăn ngon bên ngoài, em lo lắng cái gì à? Em cho rằng cô ta giống như anh em, mang bụng đói đi về à? Hơn nữa lúc này em đi ra ngoài thì cô ta sẽ chứng nào tật ấy. Nói không chừng thấy em xuống nước thì muốn cầm gậy leo lên, đè chết em!"
" Anh, anh đúng là không tiền đồ." Tô Tiểu Chí bắt chéo hai chân nói.
Kể từ khi biết anh muốn cướp nhà với cậu ta thì bây giờ cậu ta nhìn anh thế nào cũng không vừa mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đại Chí trợn mắt nói, "Tiểu Chí, sao em dám nói chuyện với anh như vậy? !"
"Đúng là vậy mà, bị đàn bà đè..."
"Đàn bà cái gì? !" Tô Du không đồng ý cách nói này của Tô Tiểu Chí, tức giận nói, "Đàn bà thì sao?"
Tô Tiểu Chí lập tức nói, " Chị, em không nói chị, em đang nói chị dâu, chị và chị ta khác nhau."
Nhưng không thể để cho chị tức giận, nếu chị tức giận thì cậu ta lại phải đi học.
Lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ Tô Tiểu Chí không có ngày nào biết được nhiều thứ như mấy hôm nay, hóa ra mình đều dựa hết vào chị cả.
Chị cả nói không cho Tô Lâm ăn cơm, Tô Lâm phải chịu đói. Chị cả nói tìm việc làm cho mình thì mình có thể thoát khỏi cái trường học đáng ghét.
Nhìn phản ứng của Tô Tiểu Chí, Tô Du rất hài lòng, nhưng trên mặt vẫn phụng phịu, "Lưu Mai là một trường hợp đặc biệt đặc biệt, phụ nữ nhà ai cũng không giống như cô ta, không biết thương chồng, xem chồng như gia súc mà sai bảo. Không nói đến người khác, chị cũng là phụ nữ, nhìn xem chị vì các em mà lao tâm khổ tứ trăm bề. Mệt đến nằm viện không nói, vừa ra viện còn phải tìm mối quan hệ sắp xếp công việc cho em. Thời đại này, công việc khó tìm cỡ nào chứ."
Tô Tiểu Chí gật đầu liên tục, " Chị, chị và chị ta không giống nhau. Sao chị dâu có thể so sánh được với chị chứ."
"Em nghĩ như vậy nhưng có người không nghĩ như em." Tô Du có ý ám chỉ nhìn Tô Đại Chí, "Có người thà để cho người ta xem như gia súc chứ cũng không muốn tin tưởng chị."
Lời này thật đúng là nói đến tận sâu trong lòng Tô Đại Chí rồi. Những chuyện anh ta làm cho Lưu Mai trước đó đúng là không khác gia súc. Còn đòi tách ra với chị cả...
Anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống, " Chị, em không đi ra ngoài vẫn không được sao?"
Tô Du hừ một tiếng, "Ngày nào nếu như em nghe thấy tên Lưu Mai mà còn có thể ngồi yên thì chị xem em là một nam tử hán chân chính." Đối phó với người nhu nhược như anh ta, nếu không dụ dỗ được thì khích tướng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro