Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh
Giữ Tiền
Hồ Đồ
2024-09-17 01:17:19
Tiền giao cho chị giữ chứ không thể đưa cho vợ giữ được. Chị nói, anh hai không có một đồng xu trong túi, ngay cả tiền ngồi xe buýt cũng không có. Quá mất mặt.
Vẻ mặt Tô Du tràn đầy kích động nhìn cậu ta, "Tiểu Chí, chị rất vui. Chị không quan tâm tiền của em, nhưng phần tin tưởng, phần lệ thuộc này của em khiến chị rất cảm động. Chị cũng biết, Tiểu Chí của chúng ta mới không phải những kẻ vong ân bội nghĩa đó. Tiểu Chí, em yên tâm, chị nhất định sẽ sớm tìm cho em một công việc, để cho em trải qua cuộc sống mà mình muốn."
Tô Tiểu Chí lập tức mặt mày hớn hở nói, " Chị, chị là chị ruột của em, em không tin chị thì còn có thể tin ai? Em cũng không giống như anh hai, thà tin người ngoài chứ không chịu tin chị."
Nhìn dáng vẻ kia của chị dâu thì biết, chị dâu còn không đáng tin bằng chị cả.
Dù sao cậu ta không thấy vợ nhà nào giống như chị cả, kiệt sức vì gia đình.
Sau khi nói chuyện xong, Tô Tiểu Chí liền nhanh chóng đi rửa bát đũa.
Vốn dĩ Tô Du muốn xuống giường nhưng mà còn chưa bước xuông, chân đã mềm thiếu chút nữa ngồi dưới đất. Tô Tiểu Chí không nhìn nổi, vội vàng bưng chén chạy đi. Tô Du cứ thế thong thả nằm trên giường cắn hạt dưa.
Tô Tiểu Chí mới ra cửa liền đụng phải Tô Đại Chí đang đi về phía bên này.
Cậu ta hung hăng trợn mắt nhìn Tô Đại Chí, "Anh hai, anh bớt tìm chị đòi tách ra nữa đi. Chị đã như vậy rồi, nếu như anh còn muốn cướp nhà, vậy thì anh chính là đồ lòng lang dạ sói rồi." Muốn cướp nhà với cậu ta thì đều là kẻ địch!
Tô Đại Chí cũng không biết tâm tư của Tô Tiểu Chí, cho rằng Tô Tiểu Chí là vì chuyện mình đòi tách ra khiến cho chị cả không vui cho nên mới khó chịu với mình. Trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu, cảm thấy ngay cả Tiểu Chí luôn không hiểu chuyện còn thương chị cả, thông cảm cho chị cả hơn anh ta, nhìn lại mình đã lớn, tấm lòng tốt này lại xem như dạ sói, làm cho người quan tâm, yêu thương mình thật sự tổn thương.
Anh ta cũng không thèm nhìn Tô Tiểu Chí, cúi đầu vào trong phòng bệnh.
Tô Tiểu Chí nhìn thấy anh ta vào phòng bệnh, vội vàng bưng chén đũa đi rửa, định tắm xong sớm một chút trở về phòng bệnh chiến đấu tiếp. Lúc này chị cả đang bị bệnh, đấu không lại anh hai thì nhà của cậu ta coi như đi tong.
Trong phòng, Tô Du đang cắn hạt dưa, thấy Tô Đại Chí trở lại. Bàn tay đưa hạt dưa vào miệng dừng một chút, sau đó nhả vỏ hạt dưa ra, thả nhân vào bên trong hộp, "Đại Chí tới rồi, chị đang bóc hạt dưa cho Tiểu Chí ăn, nó hiểu chuyện, sau khi tan học biết chị bị bệnh liền nhanh chóng đến thăm chị, còn nói phải chăm sóc chị. Sau đó mua cho chị bánh bao thịt và hạt dưa nữa."
Tô Đại Chí cảm thấy tim mình bị đâm một đao.
"Mau ngồi đi, trễ như vậy còn tới làm gì thế, ngày mai em còn phải đi làm nữa mà, chỗ chị có Tiểu Chí lo rồi nên em không cần lo lắng cho chị."
Tô Đại Chí cảm thấy mình lại bị đâm một đao. Trong lòng anh ta biết mình không phải tới lo cho chị mà là tới tìm chị lấy đồ ăn.
Vốn dĩ định mở miệng hỏi chị chuyện khóa tủ nhưng vào lúc này một câu cũng không hỏi được.
Bộ dạng này của anh ta đâu còn mặt mũi nào mà tìm chị đòi cái ăn chứ.
"Rột rột rột. . ."
Đột nhiên, trong bụng Tô Đại Chí truyền tới âm thanh. Anh ta nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai mà ôm bụng lại.
Tô Du nhíu mày, ném hạt dưa vào trong miệng. Ôi chao, đây không phải là chưa ăn cơm tối hay sao.
Bình thường bây giờ đã ăn cơm rồi, lúc này còn chưa ăn, đoán chừng là nhà xảy ra vấn đề. Thật may buổi sáng lúc ra ngoài cô đã tìm chìa khóa khóa tủ lại rồi.
Trong lòng cô vui vẻ nhưng trên mặt lại lo lắng nói, "Đại Chí à, bụng em bị sao vậy, có phải là không thoải mái hay không, có muốn xem bệnh không? Đừng ăn uống lung tung nữa."
Tô Đại Chí nhất thời khóc không ra nước mắt, anh ta nào ăn uống lung tung, anh ta còn chưa có hạt cơm nào vào bụng đây này.
Tô Du nói, "Buổi tối em và Lưu Mai ăn gì, không phải chị nói nó chứ, nó còn đòi tách ra mà, chị không ở nhà nên không chăm sóc tốt cho em. Vậy nếu như tách ra thì sau này em làm sao sống? Biết trước chị không khóa tủ làm gì, như vậy em còn có thể ăn chút đồ ăn của nhà mình. Ai, chị làm như vậy cũng để cho Lưu Mai nhìn, để cho nó đừng đòi tách ra nữa, như vậy chị có thể luôn chăm sóc em được. Nhưng mà bây giờ nhìn em như vậy, đúng là chị không yên tâm chút nào."
Tô Đại Chí nuốt nước miếng một cái, trong lòng hết sức bực bội. Chị cả nói đúng, chia nhà cái gì mà chia, chị cả không ở trong nhà một ngày mà anh ta đã sắp chết đói, nếu như chia nhà, Lưu Mai chỉ lo cho bản thân cô ta, còn không phải anh ta sẽ chết đói hay sao.
Vẻ mặt Tô Du tràn đầy kích động nhìn cậu ta, "Tiểu Chí, chị rất vui. Chị không quan tâm tiền của em, nhưng phần tin tưởng, phần lệ thuộc này của em khiến chị rất cảm động. Chị cũng biết, Tiểu Chí của chúng ta mới không phải những kẻ vong ân bội nghĩa đó. Tiểu Chí, em yên tâm, chị nhất định sẽ sớm tìm cho em một công việc, để cho em trải qua cuộc sống mà mình muốn."
Tô Tiểu Chí lập tức mặt mày hớn hở nói, " Chị, chị là chị ruột của em, em không tin chị thì còn có thể tin ai? Em cũng không giống như anh hai, thà tin người ngoài chứ không chịu tin chị."
Nhìn dáng vẻ kia của chị dâu thì biết, chị dâu còn không đáng tin bằng chị cả.
Dù sao cậu ta không thấy vợ nhà nào giống như chị cả, kiệt sức vì gia đình.
Sau khi nói chuyện xong, Tô Tiểu Chí liền nhanh chóng đi rửa bát đũa.
Vốn dĩ Tô Du muốn xuống giường nhưng mà còn chưa bước xuông, chân đã mềm thiếu chút nữa ngồi dưới đất. Tô Tiểu Chí không nhìn nổi, vội vàng bưng chén chạy đi. Tô Du cứ thế thong thả nằm trên giường cắn hạt dưa.
Tô Tiểu Chí mới ra cửa liền đụng phải Tô Đại Chí đang đi về phía bên này.
Cậu ta hung hăng trợn mắt nhìn Tô Đại Chí, "Anh hai, anh bớt tìm chị đòi tách ra nữa đi. Chị đã như vậy rồi, nếu như anh còn muốn cướp nhà, vậy thì anh chính là đồ lòng lang dạ sói rồi." Muốn cướp nhà với cậu ta thì đều là kẻ địch!
Tô Đại Chí cũng không biết tâm tư của Tô Tiểu Chí, cho rằng Tô Tiểu Chí là vì chuyện mình đòi tách ra khiến cho chị cả không vui cho nên mới khó chịu với mình. Trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu, cảm thấy ngay cả Tiểu Chí luôn không hiểu chuyện còn thương chị cả, thông cảm cho chị cả hơn anh ta, nhìn lại mình đã lớn, tấm lòng tốt này lại xem như dạ sói, làm cho người quan tâm, yêu thương mình thật sự tổn thương.
Anh ta cũng không thèm nhìn Tô Tiểu Chí, cúi đầu vào trong phòng bệnh.
Tô Tiểu Chí nhìn thấy anh ta vào phòng bệnh, vội vàng bưng chén đũa đi rửa, định tắm xong sớm một chút trở về phòng bệnh chiến đấu tiếp. Lúc này chị cả đang bị bệnh, đấu không lại anh hai thì nhà của cậu ta coi như đi tong.
Trong phòng, Tô Du đang cắn hạt dưa, thấy Tô Đại Chí trở lại. Bàn tay đưa hạt dưa vào miệng dừng một chút, sau đó nhả vỏ hạt dưa ra, thả nhân vào bên trong hộp, "Đại Chí tới rồi, chị đang bóc hạt dưa cho Tiểu Chí ăn, nó hiểu chuyện, sau khi tan học biết chị bị bệnh liền nhanh chóng đến thăm chị, còn nói phải chăm sóc chị. Sau đó mua cho chị bánh bao thịt và hạt dưa nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Đại Chí cảm thấy tim mình bị đâm một đao.
"Mau ngồi đi, trễ như vậy còn tới làm gì thế, ngày mai em còn phải đi làm nữa mà, chỗ chị có Tiểu Chí lo rồi nên em không cần lo lắng cho chị."
Tô Đại Chí cảm thấy mình lại bị đâm một đao. Trong lòng anh ta biết mình không phải tới lo cho chị mà là tới tìm chị lấy đồ ăn.
Vốn dĩ định mở miệng hỏi chị chuyện khóa tủ nhưng vào lúc này một câu cũng không hỏi được.
Bộ dạng này của anh ta đâu còn mặt mũi nào mà tìm chị đòi cái ăn chứ.
"Rột rột rột. . ."
Đột nhiên, trong bụng Tô Đại Chí truyền tới âm thanh. Anh ta nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai mà ôm bụng lại.
Tô Du nhíu mày, ném hạt dưa vào trong miệng. Ôi chao, đây không phải là chưa ăn cơm tối hay sao.
Bình thường bây giờ đã ăn cơm rồi, lúc này còn chưa ăn, đoán chừng là nhà xảy ra vấn đề. Thật may buổi sáng lúc ra ngoài cô đã tìm chìa khóa khóa tủ lại rồi.
Trong lòng cô vui vẻ nhưng trên mặt lại lo lắng nói, "Đại Chí à, bụng em bị sao vậy, có phải là không thoải mái hay không, có muốn xem bệnh không? Đừng ăn uống lung tung nữa."
Tô Đại Chí nhất thời khóc không ra nước mắt, anh ta nào ăn uống lung tung, anh ta còn chưa có hạt cơm nào vào bụng đây này.
Tô Du nói, "Buổi tối em và Lưu Mai ăn gì, không phải chị nói nó chứ, nó còn đòi tách ra mà, chị không ở nhà nên không chăm sóc tốt cho em. Vậy nếu như tách ra thì sau này em làm sao sống? Biết trước chị không khóa tủ làm gì, như vậy em còn có thể ăn chút đồ ăn của nhà mình. Ai, chị làm như vậy cũng để cho Lưu Mai nhìn, để cho nó đừng đòi tách ra nữa, như vậy chị có thể luôn chăm sóc em được. Nhưng mà bây giờ nhìn em như vậy, đúng là chị không yên tâm chút nào."
Tô Đại Chí nuốt nước miếng một cái, trong lòng hết sức bực bội. Chị cả nói đúng, chia nhà cái gì mà chia, chị cả không ở trong nhà một ngày mà anh ta đã sắp chết đói, nếu như chia nhà, Lưu Mai chỉ lo cho bản thân cô ta, còn không phải anh ta sẽ chết đói hay sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro