Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh
Học Lên
Hồ Đồ
2024-09-17 01:17:19
Thật ra thì theo như nhà lão Tô nói thì cô em chồng nhà mình đúng là không có gì phải tức cả.
Trong tay nắm tiền và phiếu, ăn của người ta ở của người ta, còn muốn đòi tách ra. Chị chồng nhà ai cũng không vui.
Nhưng mà loại chuyện này hai người cũng không ai ngốc đi nói toạc ra. Nếu đắc tội mẹ chồng và em chồng sẽ không tốt.
Mẹ Lưu nghe vậy thì cũng không còn kích động nữa mà ngồi ở bên cạnh bàn vỗ bàn một cái, "Dù sao chuyện này không thể bỏ qua như vậy được."
Những người khác cũng không lên tiếng.
Mỗi người đi lấy chén đũa ăn cơm. Giữa trưa còn gặp chuyện như vậy, ai nấy đều đói bụng.
Lúc ăn cơm, chị dâu cả Lưu cùng chị dâu hai Lưu liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không lên tiếng nhưng cũng biết tâm tư của riêng mình.
Nếu như cô em chồng không thể trở về nhà họ Tô thì sau này chẳng lẽ sẽ phải ở nhà sống qua ngày?
Việc này không thể được, chưa nói đến cái ăn, mà là chỗ ngủ cũng phải nhét thêm một người.
Nhà họ Tô bên này, Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí đều ngoan ngoãn đi theo Tô Du làm việc.
Dọc theo đường đi, Tô Du đều tiến hành giáo dục tư tưởng cho Tô Đại Chí, "Hôm nay em cũng nhìn thấy, chị nói em không muốn sống cùng Lưu Mai thì người nhà lão Lưu cũng không dám có ý kiến gì nữa. Cho nên nói, bây giờ quyền chủ động ở trong tay em. Bây giờ đã không phải là Lưu Mai có muốn sống cùng em hay không mà là em có muốn sống cùng Lưu Mai hay không. Đại Chí à, em nhất định phải đòi hỏi, bằng không chuyện bị người nhà lão Lưu chạy cửa như hôm nay khẳng định còn sẽ xảy ra. Lần sau, chị sẽ không quan tâm nữa."
Không quan tâm nữa? !
Tô Đại Chí giật mình một cái, vội vàng nói, "Chị, em nghe chị, cái gì cũng nghe chị hết!"
Tô Du cười không nói.
Đến trong xưởng, Tô Du liền mang theo Tô Tiểu Chí cùng đi bộ phận hậu cần một chuyến, Tô Tiểu Chí ký tên lên thì sau này tiền lương sẽ để cho Tô Du nhận.
Tiếu cán bộ phụ trách phát tiền lương của bộ phận hậu cần kinh ngạc nói, "Tiền lương của nhà các người đều cho đồng chí Tô Du nhận hết hả?"
Tô Tiểu Chí kiêu ngạo nói, "Chứ sao, chúng em đều nghe lời chị." Anh hai có thể để cho chị quản lý tiền lương thì Tô Tiểu Chí cậu ta cũng có thể.
Nhìn thấy vẻ tự hào của Tô Tiểu Chí, khóe miệng Tiếu cán bộ giật một cái.
Tiền lương của mình mình không cầm mà để cho người khác cầm, cũng không biết làm sao cậu ta lại cảm thấy tự hào.
Chờ Tô Tiểu Chí đi rồi, Tiếu cán bộ kéo Tô Du xin chỉ bảo, "Đồng chí Tiểu Tô, đây là cô dạy em mình sao, lần đầu tiên tôi thấy mấy đứa em hiểu chuyện như vậy đó."
Tô Du mặt đầy vui mừng nói, "Tôi không dạy, chúng nó đều cam tâm tình nguyện. Đứa nào cũng hiểu chuyện cả."
"Bây giờ cô cũng qua thời gian cực khổ rồi." Vẻ mặt Tiếu cán bộ mang vẻ 'tôi biết hết'.
Cô ta không thể nào học theo được. Người ta phải bỏ công bỏ sức ra mới lấy được hồi báo.
Buổi chiều Tô Du làm công việc sửa sang sợi bông. Công việc này thoải mái, cũng không tốn sức mấy. Nhưng mà trong lòng Tô Du cũng không muốn làm công việc này mãi. Cô định tuần này đi đăng ký học ở trường trong tỉnh. Kiểu nào cũng phải tăng trình độ học vấn của mình lên mới được.
Theo như yêu cầu thuê người làm bây giờ mà nói, nếu như muốn làm công việc tương đối quan trọng trong phòng làm việc thì tối thiểu cũng phải học cấp ba. Bây giờ cô còn chưa thi cấp ba nữa. Chỉ có thể đi học trường trung chuyên ban đêm.
Mặc dù trình độ học vấn này so với thi đậu chính quy kém hơn một chút nhưng mà dầu gì cũng tốt hơn trình độ học vấn cấp hai của cô bây giờ rất nhiều.
Dẫu sao cô thấy dựa vào trình độ học vấn trung học của mình thì không có cửa đi vào bộ phận công đoàn hay hậu cần. Cho dù thông minh, để cho lãnh đạo người ta nhìn trúng thì người ta cũng có căn cứ, cũng phải dựa theo quy củ mà làm việc.
Còn việc cất nhắc đặc cách thì cũng có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có một người họ hàng làm lãnh đạo cao cấp trong xưởng.
Rất đáng tiếc, nhà lão Tô không có loại quan hệ này.
Bởi vì Hứa chủ nhiệm đặc biệt quan tâm nên buổi tối Tô Du cũng không cần làm thêm giờ, vừa tan việc là đứng ở cửa chờ Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí.
Dẫu sao trên đường có một hai người đi cùng, cảm giác này vẫn rất tốt.
Kết quả vừa mới tới cửa nhà máy, Tô Du liền thấy một người hết sức quen mặt.
Trong tay nắm tiền và phiếu, ăn của người ta ở của người ta, còn muốn đòi tách ra. Chị chồng nhà ai cũng không vui.
Nhưng mà loại chuyện này hai người cũng không ai ngốc đi nói toạc ra. Nếu đắc tội mẹ chồng và em chồng sẽ không tốt.
Mẹ Lưu nghe vậy thì cũng không còn kích động nữa mà ngồi ở bên cạnh bàn vỗ bàn một cái, "Dù sao chuyện này không thể bỏ qua như vậy được."
Những người khác cũng không lên tiếng.
Mỗi người đi lấy chén đũa ăn cơm. Giữa trưa còn gặp chuyện như vậy, ai nấy đều đói bụng.
Lúc ăn cơm, chị dâu cả Lưu cùng chị dâu hai Lưu liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không lên tiếng nhưng cũng biết tâm tư của riêng mình.
Nếu như cô em chồng không thể trở về nhà họ Tô thì sau này chẳng lẽ sẽ phải ở nhà sống qua ngày?
Việc này không thể được, chưa nói đến cái ăn, mà là chỗ ngủ cũng phải nhét thêm một người.
Nhà họ Tô bên này, Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí đều ngoan ngoãn đi theo Tô Du làm việc.
Dọc theo đường đi, Tô Du đều tiến hành giáo dục tư tưởng cho Tô Đại Chí, "Hôm nay em cũng nhìn thấy, chị nói em không muốn sống cùng Lưu Mai thì người nhà lão Lưu cũng không dám có ý kiến gì nữa. Cho nên nói, bây giờ quyền chủ động ở trong tay em. Bây giờ đã không phải là Lưu Mai có muốn sống cùng em hay không mà là em có muốn sống cùng Lưu Mai hay không. Đại Chí à, em nhất định phải đòi hỏi, bằng không chuyện bị người nhà lão Lưu chạy cửa như hôm nay khẳng định còn sẽ xảy ra. Lần sau, chị sẽ không quan tâm nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không quan tâm nữa? !
Tô Đại Chí giật mình một cái, vội vàng nói, "Chị, em nghe chị, cái gì cũng nghe chị hết!"
Tô Du cười không nói.
Đến trong xưởng, Tô Du liền mang theo Tô Tiểu Chí cùng đi bộ phận hậu cần một chuyến, Tô Tiểu Chí ký tên lên thì sau này tiền lương sẽ để cho Tô Du nhận.
Tiếu cán bộ phụ trách phát tiền lương của bộ phận hậu cần kinh ngạc nói, "Tiền lương của nhà các người đều cho đồng chí Tô Du nhận hết hả?"
Tô Tiểu Chí kiêu ngạo nói, "Chứ sao, chúng em đều nghe lời chị." Anh hai có thể để cho chị quản lý tiền lương thì Tô Tiểu Chí cậu ta cũng có thể.
Nhìn thấy vẻ tự hào của Tô Tiểu Chí, khóe miệng Tiếu cán bộ giật một cái.
Tiền lương của mình mình không cầm mà để cho người khác cầm, cũng không biết làm sao cậu ta lại cảm thấy tự hào.
Chờ Tô Tiểu Chí đi rồi, Tiếu cán bộ kéo Tô Du xin chỉ bảo, "Đồng chí Tiểu Tô, đây là cô dạy em mình sao, lần đầu tiên tôi thấy mấy đứa em hiểu chuyện như vậy đó."
Tô Du mặt đầy vui mừng nói, "Tôi không dạy, chúng nó đều cam tâm tình nguyện. Đứa nào cũng hiểu chuyện cả."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bây giờ cô cũng qua thời gian cực khổ rồi." Vẻ mặt Tiếu cán bộ mang vẻ 'tôi biết hết'.
Cô ta không thể nào học theo được. Người ta phải bỏ công bỏ sức ra mới lấy được hồi báo.
Buổi chiều Tô Du làm công việc sửa sang sợi bông. Công việc này thoải mái, cũng không tốn sức mấy. Nhưng mà trong lòng Tô Du cũng không muốn làm công việc này mãi. Cô định tuần này đi đăng ký học ở trường trong tỉnh. Kiểu nào cũng phải tăng trình độ học vấn của mình lên mới được.
Theo như yêu cầu thuê người làm bây giờ mà nói, nếu như muốn làm công việc tương đối quan trọng trong phòng làm việc thì tối thiểu cũng phải học cấp ba. Bây giờ cô còn chưa thi cấp ba nữa. Chỉ có thể đi học trường trung chuyên ban đêm.
Mặc dù trình độ học vấn này so với thi đậu chính quy kém hơn một chút nhưng mà dầu gì cũng tốt hơn trình độ học vấn cấp hai của cô bây giờ rất nhiều.
Dẫu sao cô thấy dựa vào trình độ học vấn trung học của mình thì không có cửa đi vào bộ phận công đoàn hay hậu cần. Cho dù thông minh, để cho lãnh đạo người ta nhìn trúng thì người ta cũng có căn cứ, cũng phải dựa theo quy củ mà làm việc.
Còn việc cất nhắc đặc cách thì cũng có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có một người họ hàng làm lãnh đạo cao cấp trong xưởng.
Rất đáng tiếc, nhà lão Tô không có loại quan hệ này.
Bởi vì Hứa chủ nhiệm đặc biệt quan tâm nên buổi tối Tô Du cũng không cần làm thêm giờ, vừa tan việc là đứng ở cửa chờ Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí.
Dẫu sao trên đường có một hai người đi cùng, cảm giác này vẫn rất tốt.
Kết quả vừa mới tới cửa nhà máy, Tô Du liền thấy một người hết sức quen mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro