Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh
Ngô Quốc Chí
Hồ Đồ
2024-09-17 01:17:19
Lời này trước kia Hứa chủ nhiệm không muốn nói, nhưng hôm nay sau khi nói chuyện cùng Tô Du thì bà ấy cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất hợp ý mình. Nói chuyện làm cho lòng người thoải mái, là một người rất biết ăn nói. Hơn nữa mình làm một lãnh đạo quan tâm công nhân, kiểu nào cũng phải nhắc nhở một chút.
Nhà lão Ngô? Trong đầu Tô Du cũng nhớ tới một số chuyện. Nhà lão Ngô - Ngô Quốc Chí là công nhân cơ giới làm việc ở hãng cơ giới của tỉnh. Anh ta là anh cả trong nhà, phía dưới mấy người em. Điều khác nhau duy nhân là, phía trên người ta còn có mẹ. Ngô Quốc Chí và nguyên chủ quen biết nhau trong liên nghị hội công đoàn, toàn bộ liên nghị hội không có một nữ công nhân nào để ý Ngô Quốc Chí cả, cũng không có một nam đồng chí nào quan tâm nguyên chủ, vì vậy Ngô Quốc Chí liền theo đuổi nguyên chủ. Hai người ở bên nhau năm năm, Ngô Quốc Chí một mực không nói đến chuyện kết hôn. Nguyên chủ bởi vì không yên lòng mấy đứa em nên cũng không nói.
Nhưng mà chuyện này cô căn bản không để ở trong lòng. Đối tượng Ngô Quốc Chí của nguyên chủ kia cũng là kẻ không ra gì, nhiều lắm chính là xem nguyên chủ như lốp xe dự phòng. Không lạnh không nóng, đi ra ngoài hẹn hò đều là nữ mua hạt dưa.
Dĩ nhiên, cô cũng không thể nói rõ cho Hứa chủ nhiệm, bèn oai phong lẫm liệt nói, "Chủ nhiệm, bây giờ cháu không cần gì cả, tư tưởng của cháu đều đặt ở trong xưởng. Bây giờ cháu còn chưa báo đáp xưởng được thì sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy chứ. Đồng chí Ngô Quốc Chí là một người có tư tưởng giác ngộ cao, anh ấy biết suy nghĩ của cháu nên nhất định sẽ hiểu cháu, sẽ chờ cháu. Nếu như anh ấy không kịp chờ đợi mà cưới người khác thì chỉ có thể nói rõ tư tưởng của chúng cháu không thể nhất trí. Không thể trở thành chiến hữu cách mạng."
"Tô Du à, trước kia đúng là cô đã nhìn lầm, cháu thật là một đồng chí tốt, trong xưởng của chúng ta không có người nào có giác ngộ cao như cháu cả."
Hứa chủ nhiệm cảm khái nói. Vì trong xưởng mà chung thân đại sự cũng không để ý. Tư tưởng này phải cao đến mức độ nào chứ.
Tô Du xấu hổ cười một tiếng. Cô cũng hết cách. Thứ nhất cô không thể nào cưới bạn trai cặn bã của nguyên chủ được. Ở một phương diện khác, tên Ngô Quốc Chí đó lúc này vẫn còn đang bắt cá hai tay nên cũng sẽ không cưới cô. Dù sao cuối cùng cũng sẽ không kết hôn với Ngô Quốc Chí, cô không thể để cho mình biến thành kẻ bị vứt bỏ. Cho nên chỉ có thể hy sinh đồng chí Ngô Quốc Chí thôi. Dù sao nếu như anh ta kết hôn thì chính là tư tưởng không tiến bộ.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tô Du liền trực tiếp rời khỏig xưởng chuẩn bị về nhà. Sáng sớm đã ra ngoài nên vào lúc này bụng cô có hơi đóng.
Mới vừa đi ra đến cửa nhà máy, cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, trực tiếp ở chờ cửa nhà máy.
Quả nhiên, tiếng chuông tan việc không bao lâu sau liền vang lên, nhìn thấy Tô Đại Chí từ bên trong vội vả đi ra.
Tô Du mặt đầy từ ái cười, "Đại Chí, tan việc rồi hả?"
Tô Đại Chí đang vội vả chuẩn bị về nhà ăn cơm thì thấy Tô Du, anh ta dừng chân một cái, " Chị, sao chị tới đây? Chị xuất viện sao không nói với em một tiếng?"
"Nói với em, em lại trễ nãi công việc nữa." Tô Du cười nói, "Chị mới vừa đi tìm Hứa chủ nhiệm, nhìn xem có thể tìm cho Tiểu Chí một công việc hay không. Tiểu Chí tìm việc làm rồi thì chị cũng có thể lo cho em. Em nhìn em đi, gần đây gầy không ít."
Thời đại này vốn là mỡ thì ít, người đàn ông gầy thì nhiều. Ngày hôm qua chịu đói cả ngày nên tụt đi mấy lạng thịt. Lúc này gò má của Tô Đại Chí nhìn có vẻ hơi lõm xuống một chút.
Tô Đại Chí nghe được lời của Tô Du, trong lòng cũng cảm thấy rất tủi thân. Sau khi kết hôn, cuộc sống ngược lại trải qua không tốt bằng trước kia.
Tô Du nói, "Được rồi, chị đi về trước nấu cơm, nhưng mà bây giờ vì để cho Lưu Mai không đòi ở riêng nên chị vẫn không thể làm cho hai người ăn. Em cứ ăn ở bên ngoài đi, nhịn mấy ngày. Đúng rồi, ngày hôm qua tìm Lưu Mai đòi tiền được không. Cô ta biết em chết đói, dù sao cũng phải đau lòng, cho em ít tiền và phiếu đúng không?"
Tô Đại Chí: ". . ."
Nhà lão Ngô? Trong đầu Tô Du cũng nhớ tới một số chuyện. Nhà lão Ngô - Ngô Quốc Chí là công nhân cơ giới làm việc ở hãng cơ giới của tỉnh. Anh ta là anh cả trong nhà, phía dưới mấy người em. Điều khác nhau duy nhân là, phía trên người ta còn có mẹ. Ngô Quốc Chí và nguyên chủ quen biết nhau trong liên nghị hội công đoàn, toàn bộ liên nghị hội không có một nữ công nhân nào để ý Ngô Quốc Chí cả, cũng không có một nam đồng chí nào quan tâm nguyên chủ, vì vậy Ngô Quốc Chí liền theo đuổi nguyên chủ. Hai người ở bên nhau năm năm, Ngô Quốc Chí một mực không nói đến chuyện kết hôn. Nguyên chủ bởi vì không yên lòng mấy đứa em nên cũng không nói.
Nhưng mà chuyện này cô căn bản không để ở trong lòng. Đối tượng Ngô Quốc Chí của nguyên chủ kia cũng là kẻ không ra gì, nhiều lắm chính là xem nguyên chủ như lốp xe dự phòng. Không lạnh không nóng, đi ra ngoài hẹn hò đều là nữ mua hạt dưa.
Dĩ nhiên, cô cũng không thể nói rõ cho Hứa chủ nhiệm, bèn oai phong lẫm liệt nói, "Chủ nhiệm, bây giờ cháu không cần gì cả, tư tưởng của cháu đều đặt ở trong xưởng. Bây giờ cháu còn chưa báo đáp xưởng được thì sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy chứ. Đồng chí Ngô Quốc Chí là một người có tư tưởng giác ngộ cao, anh ấy biết suy nghĩ của cháu nên nhất định sẽ hiểu cháu, sẽ chờ cháu. Nếu như anh ấy không kịp chờ đợi mà cưới người khác thì chỉ có thể nói rõ tư tưởng của chúng cháu không thể nhất trí. Không thể trở thành chiến hữu cách mạng."
"Tô Du à, trước kia đúng là cô đã nhìn lầm, cháu thật là một đồng chí tốt, trong xưởng của chúng ta không có người nào có giác ngộ cao như cháu cả."
Hứa chủ nhiệm cảm khái nói. Vì trong xưởng mà chung thân đại sự cũng không để ý. Tư tưởng này phải cao đến mức độ nào chứ.
Tô Du xấu hổ cười một tiếng. Cô cũng hết cách. Thứ nhất cô không thể nào cưới bạn trai cặn bã của nguyên chủ được. Ở một phương diện khác, tên Ngô Quốc Chí đó lúc này vẫn còn đang bắt cá hai tay nên cũng sẽ không cưới cô. Dù sao cuối cùng cũng sẽ không kết hôn với Ngô Quốc Chí, cô không thể để cho mình biến thành kẻ bị vứt bỏ. Cho nên chỉ có thể hy sinh đồng chí Ngô Quốc Chí thôi. Dù sao nếu như anh ta kết hôn thì chính là tư tưởng không tiến bộ.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tô Du liền trực tiếp rời khỏig xưởng chuẩn bị về nhà. Sáng sớm đã ra ngoài nên vào lúc này bụng cô có hơi đóng.
Mới vừa đi ra đến cửa nhà máy, cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, trực tiếp ở chờ cửa nhà máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, tiếng chuông tan việc không bao lâu sau liền vang lên, nhìn thấy Tô Đại Chí từ bên trong vội vả đi ra.
Tô Du mặt đầy từ ái cười, "Đại Chí, tan việc rồi hả?"
Tô Đại Chí đang vội vả chuẩn bị về nhà ăn cơm thì thấy Tô Du, anh ta dừng chân một cái, " Chị, sao chị tới đây? Chị xuất viện sao không nói với em một tiếng?"
"Nói với em, em lại trễ nãi công việc nữa." Tô Du cười nói, "Chị mới vừa đi tìm Hứa chủ nhiệm, nhìn xem có thể tìm cho Tiểu Chí một công việc hay không. Tiểu Chí tìm việc làm rồi thì chị cũng có thể lo cho em. Em nhìn em đi, gần đây gầy không ít."
Thời đại này vốn là mỡ thì ít, người đàn ông gầy thì nhiều. Ngày hôm qua chịu đói cả ngày nên tụt đi mấy lạng thịt. Lúc này gò má của Tô Đại Chí nhìn có vẻ hơi lõm xuống một chút.
Tô Đại Chí nghe được lời của Tô Du, trong lòng cũng cảm thấy rất tủi thân. Sau khi kết hôn, cuộc sống ngược lại trải qua không tốt bằng trước kia.
Tô Du nói, "Được rồi, chị đi về trước nấu cơm, nhưng mà bây giờ vì để cho Lưu Mai không đòi ở riêng nên chị vẫn không thể làm cho hai người ăn. Em cứ ăn ở bên ngoài đi, nhịn mấy ngày. Đúng rồi, ngày hôm qua tìm Lưu Mai đòi tiền được không. Cô ta biết em chết đói, dù sao cũng phải đau lòng, cho em ít tiền và phiếu đúng không?"
Tô Đại Chí: ". . ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro