Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh
Nói Chuyện
Hồ Đồ
2024-09-17 01:17:19
Tô Du cười nhạt, "Rốt cuộc là ai không cho ai ăn cơm, tôi còn muốn nói với nhà các người đó. Lưu Mai gả qua lâu như vậy rồi mà một phân tiền đều không đóng cho gia đình. Không chỉ như vậy, tiền của Đại Chí nhà chúng tôi đều bị cô ta lấy hết. Một mình tôi nuôi hai đứa bé đi học, còn phải nuôi Đại Chí, còn muốn nuôi Lưu Mai nữa à? Các người không cảm thấy hổ thẹn sao?"
"..."
"Còn nữa, mấy ngày trước tôi mệt mỏi ngã xuống chỗ làm, đồng nghiệp trong xưởng đều đi thăm tôi còn cô ta không đi thăm lấy một lần. Lòng tôi vô cùng thất vọng. Sao số tôi lại khổ như vậy, tìm trúng bà cô nhà họ Lưu các người làm dâu chứ."
Tô Du vừa nói vừa vỗ ngực. Sau đó chỉ Tô Đại Chí, "Tôi thì cũng thôi đi, nhưng Đại Chí nhà chúng tôi làm sao sống. Từ trong xưởng đi thăm tôi mà đến tiền ngồi xe cũng không có, trời nóng nực cứ thế mà đi bộ tới. Như vậy thì không nói, trên người nó không có tiền không phiếu, cứ thế chịu đói cả ngày. Một người đàn ông đói bụng đi làm, đây là cuộc sống gì, cho dù nuôi gia súc thì cũng phải cho ăn no chứ. Lưu Mai làm sao lại ác độc như vậy?"
Tô Đại Chí đứng ở sau lưng, ánh mắt cũng đỏ lên.
Người nhà lão Lưu cứ thế không nói ra được câu nào.
Tô Du càng nói càng kích động, "Hôm nay tôi nói, Lưu Mai có trở về hay không thì chúng tôi cũng không cần. Trở lại gà chó không yên. Nếu là không muốn sống với Đại Chí nhà chúng tôi thì thôi!"
Anh em nhà lão Lưu nghe nói như vậy, nhất thời đều trợn to hai mắt.
Ý gì, chị chồng bên sui đây là có ý gì, muốn ly dị sao? !
Chị dâu Lưu lắp bắp nói, "Chị chồng bên sui, chị nói gì thế?"
Tô Du cắn răng nói, "Vốn dĩ tôi còn muốn cho cô ta cơ hội nhưng nhà lão Lưu các người thật là quá đáng. Vừa rồi nếu như tôi không ngăn cản thì các người muốn đánh chết Đại Chí nhà chúng tôi rồi. Đại Chí nhà chúng tôi nếu muốn sống cùng Lưu Mai thì sau này chẳng phải sẽ bị các người bóp trong lòng bàn tay mà chơi đùa sao? Dù sao tôi đã nói như vậy rồi, nếu như Đại Chí nhà chúng tôi và Lưu Mai không sống được với nhau thì tôi tình nguyện cả đời không lấy chồng cũng phải kiếm cho Đại Chí một cô vợ tốt. Đến lúc đó tôi dùng lương thực giúp Đại Chí nhà chúng tôi nuôi vợ, nuôi con, chỉ cần Đại Chí sống như một con người!"
"Chị —— "
Tô Đại Chí lập tức mềm chân, ngồi ở vị trí bên cạnh Tô Du.
Chị đối với anh ta thật là quá tốt, anh ta không thể nào báo đáp hết...
"Chị chồng bên sui, chuyện ly dị... không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng được..." Chị dâu cả Lưu thận trọng nói.
Lúc này cô ta không dám thở mạnh lấy một cái. Là phụ nữ, cô ta hiểu rõ ràng nếu như em chồng ly dị thì sẽ có kết quả gì. Đến lúc đó nói ít cũng phải ở nhà mấy năm.
Hơn nữa tìm người khác tuyệt đối không tốt hơn Tô Đại Chí.
Tô Du nói, "Ly dị thì sao, xã hội mới ly dị là hợp pháp! Đại Chí, em có nghe chị không?"
"Nghe!" Tô Đại Chí liền gật đầu cái rụp. Chị đã nói đến nước này rồi, dĩ nhiên nghe chị. Anh ta cũng không muốn giống như vừa rồi, bị người nhà lão Lưu đánh cả đời. Chị nói đúng, sau này người nhà lão Lưu lỡ như còn muốn đánh anh ta, đến lúc đó chị lại không ở nhà thì sao?
"Mày, đồ vong ơn bội nghĩa——" Lưu Đại Dũng đứng lên liền muốn đi qua đánh người. Cứ thế bị chị dâu cả Lưu cản lại." Đại Dũng, anh làm ầm lên cái gì vậy?"
Cũng không thể vì một cô em chồng đã gả đi mà phá hủy chồng mình được.
Tô Du chỉ Lưu Đại Dũng nói, "Lưu Đại Dũng, nếu hôm nay anh dám ra tay đánh bất kỳ người nào trong nhà tôi thì tôi liền đi treo cổ chết ở cửa nhà lão Lưu các người."
Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí và Tô Lâm nhất thời cảm động nhìn Tô Du.
Chị. . .
Người của nhà lão Lưu đều như nuốt phải ruồi. Chị chồng nhà lão Tô đúng là biết náo loạn. Còn chưa đánh nhau sao đã muốn sống muốn chết.
Nếu như thật sự chết ở cửa nhà mình thì nhà mình còn làm sao sống qua ngày.
Chị dâu cả Lưu cùng chị dâu hai Lưu liếc nhìn nhau, lại nhìn cô em chồng Lưu Hạnh một cái. Lúc này Lưu Hạnh cũng không dám xen vào. Vốn là đến nhà họ Tô kiếm chuyện nhưng nhà họ Tô đây rõ ràng không dễ kiếm chuyện, một phụ nữ đã lấy chồng như cô ta cũng không thể làm ẩu theo, nếu như xảy ra chuyện lớn thì cũng không dễ giải quyết.
Nhìn cô em chồng không nhờ vả được, chị dâu cả Lưu liền nói, "Chị chồng bên sui, thà đốt mười ngôi chùa cũng không thể phá vỡ một cuộc hôn nhân, đã kết hôn rồi thì đừng ly hôn thì hơn."
Chị dâu hai Lưu cũng nói theo, "Đúng vậy, hai người sống với nhau tốt biết bao, ly dị là chuyện lớn."
Sao có thể ly dị chứ, nếu như thật sự ly dị thì sau này cô em chồng lại phải về nhà ở.
"..."
"Còn nữa, mấy ngày trước tôi mệt mỏi ngã xuống chỗ làm, đồng nghiệp trong xưởng đều đi thăm tôi còn cô ta không đi thăm lấy một lần. Lòng tôi vô cùng thất vọng. Sao số tôi lại khổ như vậy, tìm trúng bà cô nhà họ Lưu các người làm dâu chứ."
Tô Du vừa nói vừa vỗ ngực. Sau đó chỉ Tô Đại Chí, "Tôi thì cũng thôi đi, nhưng Đại Chí nhà chúng tôi làm sao sống. Từ trong xưởng đi thăm tôi mà đến tiền ngồi xe cũng không có, trời nóng nực cứ thế mà đi bộ tới. Như vậy thì không nói, trên người nó không có tiền không phiếu, cứ thế chịu đói cả ngày. Một người đàn ông đói bụng đi làm, đây là cuộc sống gì, cho dù nuôi gia súc thì cũng phải cho ăn no chứ. Lưu Mai làm sao lại ác độc như vậy?"
Tô Đại Chí đứng ở sau lưng, ánh mắt cũng đỏ lên.
Người nhà lão Lưu cứ thế không nói ra được câu nào.
Tô Du càng nói càng kích động, "Hôm nay tôi nói, Lưu Mai có trở về hay không thì chúng tôi cũng không cần. Trở lại gà chó không yên. Nếu là không muốn sống với Đại Chí nhà chúng tôi thì thôi!"
Anh em nhà lão Lưu nghe nói như vậy, nhất thời đều trợn to hai mắt.
Ý gì, chị chồng bên sui đây là có ý gì, muốn ly dị sao? !
Chị dâu Lưu lắp bắp nói, "Chị chồng bên sui, chị nói gì thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Du cắn răng nói, "Vốn dĩ tôi còn muốn cho cô ta cơ hội nhưng nhà lão Lưu các người thật là quá đáng. Vừa rồi nếu như tôi không ngăn cản thì các người muốn đánh chết Đại Chí nhà chúng tôi rồi. Đại Chí nhà chúng tôi nếu muốn sống cùng Lưu Mai thì sau này chẳng phải sẽ bị các người bóp trong lòng bàn tay mà chơi đùa sao? Dù sao tôi đã nói như vậy rồi, nếu như Đại Chí nhà chúng tôi và Lưu Mai không sống được với nhau thì tôi tình nguyện cả đời không lấy chồng cũng phải kiếm cho Đại Chí một cô vợ tốt. Đến lúc đó tôi dùng lương thực giúp Đại Chí nhà chúng tôi nuôi vợ, nuôi con, chỉ cần Đại Chí sống như một con người!"
"Chị —— "
Tô Đại Chí lập tức mềm chân, ngồi ở vị trí bên cạnh Tô Du.
Chị đối với anh ta thật là quá tốt, anh ta không thể nào báo đáp hết...
"Chị chồng bên sui, chuyện ly dị... không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng được..." Chị dâu cả Lưu thận trọng nói.
Lúc này cô ta không dám thở mạnh lấy một cái. Là phụ nữ, cô ta hiểu rõ ràng nếu như em chồng ly dị thì sẽ có kết quả gì. Đến lúc đó nói ít cũng phải ở nhà mấy năm.
Hơn nữa tìm người khác tuyệt đối không tốt hơn Tô Đại Chí.
Tô Du nói, "Ly dị thì sao, xã hội mới ly dị là hợp pháp! Đại Chí, em có nghe chị không?"
"Nghe!" Tô Đại Chí liền gật đầu cái rụp. Chị đã nói đến nước này rồi, dĩ nhiên nghe chị. Anh ta cũng không muốn giống như vừa rồi, bị người nhà lão Lưu đánh cả đời. Chị nói đúng, sau này người nhà lão Lưu lỡ như còn muốn đánh anh ta, đến lúc đó chị lại không ở nhà thì sao?
"Mày, đồ vong ơn bội nghĩa——" Lưu Đại Dũng đứng lên liền muốn đi qua đánh người. Cứ thế bị chị dâu cả Lưu cản lại." Đại Dũng, anh làm ầm lên cái gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không thể vì một cô em chồng đã gả đi mà phá hủy chồng mình được.
Tô Du chỉ Lưu Đại Dũng nói, "Lưu Đại Dũng, nếu hôm nay anh dám ra tay đánh bất kỳ người nào trong nhà tôi thì tôi liền đi treo cổ chết ở cửa nhà lão Lưu các người."
Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí và Tô Lâm nhất thời cảm động nhìn Tô Du.
Chị. . .
Người của nhà lão Lưu đều như nuốt phải ruồi. Chị chồng nhà lão Tô đúng là biết náo loạn. Còn chưa đánh nhau sao đã muốn sống muốn chết.
Nếu như thật sự chết ở cửa nhà mình thì nhà mình còn làm sao sống qua ngày.
Chị dâu cả Lưu cùng chị dâu hai Lưu liếc nhìn nhau, lại nhìn cô em chồng Lưu Hạnh một cái. Lúc này Lưu Hạnh cũng không dám xen vào. Vốn là đến nhà họ Tô kiếm chuyện nhưng nhà họ Tô đây rõ ràng không dễ kiếm chuyện, một phụ nữ đã lấy chồng như cô ta cũng không thể làm ẩu theo, nếu như xảy ra chuyện lớn thì cũng không dễ giải quyết.
Nhìn cô em chồng không nhờ vả được, chị dâu cả Lưu liền nói, "Chị chồng bên sui, thà đốt mười ngôi chùa cũng không thể phá vỡ một cuộc hôn nhân, đã kết hôn rồi thì đừng ly hôn thì hơn."
Chị dâu hai Lưu cũng nói theo, "Đúng vậy, hai người sống với nhau tốt biết bao, ly dị là chuyện lớn."
Sao có thể ly dị chứ, nếu như thật sự ly dị thì sau này cô em chồng lại phải về nhà ở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro