Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh
Thím Lưu
Hồ Đồ
2024-09-17 01:17:19
Lúc này Tô Du ngủ không hề ngon giấc chút nào, cô đang gặp ác mộng.
Trong mộng, cô biến thành một cô gái nhỏ mười sáu tuổi mới vừa mất đi cha mẹ, em trai em gái còn nhỏ, vì nuôi em trai em gái, cô từ bỏ cơ hội nhập học cấp 3, vào trong xưởng thay thế vị trí của mẹ.
Mỗi ngày không chỉ phải gánh vác công việc nặng nhọc mà còn phải về nhà chăm sóc em trai em gái.
Mỗi ngày ăn không đủ no không ngủ ngon, làm việc mệt muốn chết.
Trong lòng Tô Du luôn chửi mình đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng cô không khống chế được thân thể của mình, mỗi ngày làm trâu làm ngựa cho người ta, tức đến muốn hộc máu.
Cũng may trong đầu cô vẫn còn rất tỉnh táo, biết mình đang nằm mơ.
Đúng, đúng, là nằm mơ thôi. Cô là người đứng đầu một nhà họ Tô, không cần biết công ty hay là nhà, ai cũng phải nhìn sắc mặt cô. Cô mới sẽ không biết thành loại người dễ dàng bị ăn hiếp như vậy được. Cho dù là cha mẹ ruột và em trai ruột em gái ruột cũng không được!
Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Cô ngáp một cái ngồi dậy, đang chuẩn bị sờ điện thoại di động mình thì kết quả sờ trống không, cô nhìn sang bên cạnh một cái, nhất thời ngây ngẩn.
Năm giây sau, cô mới tỉnh hồn lại.
! ! ! Cô vẫn ở cái địa phương quỷ quái này! A a a a, không phải ngủ một giấc là có thể trở về sao, làm sao còn ở chỗ này.
Cô sẽ không ở nơi này mãi chứ? !
Tô Du hung hăn xoa xoa tóc.
Trong giây phút này, suy nghĩ của cô cũng bị mất. Hy vọng cũng không có. Ý nghĩ 'dạo chơi một ngày ở thập niên 60' cũng không còn nữa.
Bây giờ, cô không chỉ chơi một ngày mà rất có thể sẽ 'phải ở đây suốt đời'.
"Chị, rốt cuộc chị cũng tỉnh, có gì ăn không chị, em chết đói rồi."
Tô Tiểu Chí đói không chịu nổi, từ trên giường ngồi dậy, thấy Tô Du xuống giường liền nhanh chóng kêu lên.
Tô Du vào lúc này tâm tình đang khó chịu, nghe nói như vậy, trợn mắt nhìn cậu ta một cái, "Ăn gì mà ăn, cả ngày chỉ có biết ăn thôi. Muốn ăn thì tự làm, kêu chị làm gì, chị cũng không phải là cha mẹ các cô các cậu!"
Nói xong nổi giận đùng đùng bưng đồ rửa mặt đi ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng đổ nát bên ngoài, cô hướng lên bầu trời hét a a mấy tiếng. Nhất thời toàn bộ đại viện náo loạn.
"Sao, xảy ra chuyện gì?"
"Nhà ai đánh nhau?"
"Có phải nhà lão Tô hay không?"
". . ."
Mọi người nhà lão Tô đều bị dọa tỉnh: ". . ."
Tô Du mặt không biểu cảm đi từ cửa đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Dùng nước lạnh hất lên mặt, mới làm cho cơn tức giận trong lồng ngực lắng xuống. Trong lòng dùng sức an ủi bản thân mình, "Dầu gì không có ở đầu đường xó chợ, không ở đợ mà còn có thể có một công việc đàng hoàng. Chỗ ở mặc dù thiếu thốn.. . Không sao, lãnh đạo không phải có thể chia nhà sao? Không có bà vú cũng không sao, ăn cơm có thể ăn ngoài, nhà cũng có mấy lao động trẻ tuổi khỏe mạnh, có thể giúp nấu cơm, bưng trà rót nước mà."
Nghĩ như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thanh thản hơn.
Có ăn có uống có người phục vụ, không khác gì trước kia. . . Còn việc những người ở nhà đó có nghe lời hay không thì không ở trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Toàn bộ trong đại viện đều dùng chung một vòi nước của phòng tắm. Tô Du mới vừa rửa mặt xong thì lần lượt có người tới rửa mặt, thấy Tô Du mặt đầy nước, còn tưởng rằng là cô đã mới vừa khóc.
Chuyện nhà họ Tô người nào không biết chứ, không phải là người đàn ông kết hôn rồi, có vợ quên mẹ sao.
Đáng tiếc Tô Du là lão đại nhà họ Tô không có năng lực, không quản được em dâu. Hai đứa bé kia còn nhỏ, không công việc, còn phải dựa vào gia đìnnh nuôi.
Nếu muốn tách ra, cả gia đình này làm sao có thể sống đây.
"Tô Du à, nhà các cháu vẫn còn đang căng thẳng với nhau à?"
Thím Lưu cùng sân hỏi.
Chồng của thím Lưu là chú của Lưu Mai, chuyện tách ra lần này, thím Lưu cũng là người thêm dầu thêm mỡ ở giữa.
Trong đại viện, những người khác cũng biết, vừa đánh răng, vừa liếc mắt nhìn Tô Du.
Thím Lưu cười nói, "Thím nói chứ, đã kết hôn rồi, cũng nên có gia đình riêng của mình. Nếu như ba mẹ cháu còn sống, cũng sẽ giúp bọn Đại Chí sắp xếp tốt chỗ ở. Đều nói chị cả như mẹ, cháu làm chị cả thì cũng nên nhường em dâu một chút. Cứ làm căng như vậy cũng không phải cách."
Tô Du cố gắng không trợn trắng mắt. Người này thật là xem cô như kẻ ngu vậy, gì mà chị cả như mẹ, đây chính là ăn hiếp người đàng hoàng. Cô thở dài nói, "Thím Lưu, khoan hãy nói, trước kia ba mẹ cháu mới đi, Đại Chí hiểu chuyện cỡ nào chứ, nói phải làm trụ cột của gia đình, nuôi em trai em gái lớn lên. Ai biết cưới vợ liền quên cha mẹ. Cho nên nói á, cưới vợ phải xem nhân phẩm, cưới một cô vợ nhân phẩm không tốt về thì người này cũng biến thành không lương tâm. Thím nói xem nhà mẹ của cô dâu này không biết dạy dỗ con gái như thế nào, mọi người hay nói là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con sãi ở chùa thì quét lá đa."
"Phốc xì —— "
Có người nghe nói như vậy, nhịn không được bật cười, ngay cả kem đánh răng và nước miếng phun hết ra ngoài.
Trong mộng, cô biến thành một cô gái nhỏ mười sáu tuổi mới vừa mất đi cha mẹ, em trai em gái còn nhỏ, vì nuôi em trai em gái, cô từ bỏ cơ hội nhập học cấp 3, vào trong xưởng thay thế vị trí của mẹ.
Mỗi ngày không chỉ phải gánh vác công việc nặng nhọc mà còn phải về nhà chăm sóc em trai em gái.
Mỗi ngày ăn không đủ no không ngủ ngon, làm việc mệt muốn chết.
Trong lòng Tô Du luôn chửi mình đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng cô không khống chế được thân thể của mình, mỗi ngày làm trâu làm ngựa cho người ta, tức đến muốn hộc máu.
Cũng may trong đầu cô vẫn còn rất tỉnh táo, biết mình đang nằm mơ.
Đúng, đúng, là nằm mơ thôi. Cô là người đứng đầu một nhà họ Tô, không cần biết công ty hay là nhà, ai cũng phải nhìn sắc mặt cô. Cô mới sẽ không biết thành loại người dễ dàng bị ăn hiếp như vậy được. Cho dù là cha mẹ ruột và em trai ruột em gái ruột cũng không được!
Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Cô ngáp một cái ngồi dậy, đang chuẩn bị sờ điện thoại di động mình thì kết quả sờ trống không, cô nhìn sang bên cạnh một cái, nhất thời ngây ngẩn.
Năm giây sau, cô mới tỉnh hồn lại.
! ! ! Cô vẫn ở cái địa phương quỷ quái này! A a a a, không phải ngủ một giấc là có thể trở về sao, làm sao còn ở chỗ này.
Cô sẽ không ở nơi này mãi chứ? !
Tô Du hung hăn xoa xoa tóc.
Trong giây phút này, suy nghĩ của cô cũng bị mất. Hy vọng cũng không có. Ý nghĩ 'dạo chơi một ngày ở thập niên 60' cũng không còn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ, cô không chỉ chơi một ngày mà rất có thể sẽ 'phải ở đây suốt đời'.
"Chị, rốt cuộc chị cũng tỉnh, có gì ăn không chị, em chết đói rồi."
Tô Tiểu Chí đói không chịu nổi, từ trên giường ngồi dậy, thấy Tô Du xuống giường liền nhanh chóng kêu lên.
Tô Du vào lúc này tâm tình đang khó chịu, nghe nói như vậy, trợn mắt nhìn cậu ta một cái, "Ăn gì mà ăn, cả ngày chỉ có biết ăn thôi. Muốn ăn thì tự làm, kêu chị làm gì, chị cũng không phải là cha mẹ các cô các cậu!"
Nói xong nổi giận đùng đùng bưng đồ rửa mặt đi ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng đổ nát bên ngoài, cô hướng lên bầu trời hét a a mấy tiếng. Nhất thời toàn bộ đại viện náo loạn.
"Sao, xảy ra chuyện gì?"
"Nhà ai đánh nhau?"
"Có phải nhà lão Tô hay không?"
". . ."
Mọi người nhà lão Tô đều bị dọa tỉnh: ". . ."
Tô Du mặt không biểu cảm đi từ cửa đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Dùng nước lạnh hất lên mặt, mới làm cho cơn tức giận trong lồng ngực lắng xuống. Trong lòng dùng sức an ủi bản thân mình, "Dầu gì không có ở đầu đường xó chợ, không ở đợ mà còn có thể có một công việc đàng hoàng. Chỗ ở mặc dù thiếu thốn.. . Không sao, lãnh đạo không phải có thể chia nhà sao? Không có bà vú cũng không sao, ăn cơm có thể ăn ngoài, nhà cũng có mấy lao động trẻ tuổi khỏe mạnh, có thể giúp nấu cơm, bưng trà rót nước mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thanh thản hơn.
Có ăn có uống có người phục vụ, không khác gì trước kia. . . Còn việc những người ở nhà đó có nghe lời hay không thì không ở trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Toàn bộ trong đại viện đều dùng chung một vòi nước của phòng tắm. Tô Du mới vừa rửa mặt xong thì lần lượt có người tới rửa mặt, thấy Tô Du mặt đầy nước, còn tưởng rằng là cô đã mới vừa khóc.
Chuyện nhà họ Tô người nào không biết chứ, không phải là người đàn ông kết hôn rồi, có vợ quên mẹ sao.
Đáng tiếc Tô Du là lão đại nhà họ Tô không có năng lực, không quản được em dâu. Hai đứa bé kia còn nhỏ, không công việc, còn phải dựa vào gia đìnnh nuôi.
Nếu muốn tách ra, cả gia đình này làm sao có thể sống đây.
"Tô Du à, nhà các cháu vẫn còn đang căng thẳng với nhau à?"
Thím Lưu cùng sân hỏi.
Chồng của thím Lưu là chú của Lưu Mai, chuyện tách ra lần này, thím Lưu cũng là người thêm dầu thêm mỡ ở giữa.
Trong đại viện, những người khác cũng biết, vừa đánh răng, vừa liếc mắt nhìn Tô Du.
Thím Lưu cười nói, "Thím nói chứ, đã kết hôn rồi, cũng nên có gia đình riêng của mình. Nếu như ba mẹ cháu còn sống, cũng sẽ giúp bọn Đại Chí sắp xếp tốt chỗ ở. Đều nói chị cả như mẹ, cháu làm chị cả thì cũng nên nhường em dâu một chút. Cứ làm căng như vậy cũng không phải cách."
Tô Du cố gắng không trợn trắng mắt. Người này thật là xem cô như kẻ ngu vậy, gì mà chị cả như mẹ, đây chính là ăn hiếp người đàng hoàng. Cô thở dài nói, "Thím Lưu, khoan hãy nói, trước kia ba mẹ cháu mới đi, Đại Chí hiểu chuyện cỡ nào chứ, nói phải làm trụ cột của gia đình, nuôi em trai em gái lớn lên. Ai biết cưới vợ liền quên cha mẹ. Cho nên nói á, cưới vợ phải xem nhân phẩm, cưới một cô vợ nhân phẩm không tốt về thì người này cũng biến thành không lương tâm. Thím nói xem nhà mẹ của cô dâu này không biết dạy dỗ con gái như thế nào, mọi người hay nói là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con sãi ở chùa thì quét lá đa."
"Phốc xì —— "
Có người nghe nói như vậy, nhịn không được bật cười, ngay cả kem đánh răng và nước miếng phun hết ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro