Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền
Bão Tuyết Đến 2
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-09-17 01:00:58
À, Sở Thấm vừa nghe đã hiểu.
Đội vận chuyển, chạy khắp năm sông bốn biển.
Cái này nói lên điều gì? Ra một ví dụ, giá dầu hạt cải không phải nơi nào cũng giống nhau, xã Dương Tử Câu thừa dầu hạt cải nên giá rẻ.
Nhưng luôn có nơi ở tỉnh kế bên, kế bên của kế bên không thể sản xuất dầu, ở những nơi như thế thì giá dầu sẽ đắt hơn một ít.
Một ít người trong đội vận chuyển kiếm tiền nhờ giá chênh lệch này, nhưng Sở Thẩm vẫn rất khâm phục cách họ làm việc chẳng hề kiêng dè, rõ ràng, gan to bằng trời thế này.
Đúng là ông cụ thắt cổ tìm chết, lúc nào cũng có rất nhiều người đỏ mắt, cô cũng rất đỏ mắt. Cũng dám chạm vào hàng hoá bị kiểm soát như dầu, đúng là lợi hại.
Nếu Trương Phi Yến biết Sở Thấm đang nghĩ gì ở trong lòng, chắc chắn cô ấy sẽ hô to cô gái nhỏ trâu bò quá đi.
Chứ còn gì nữa, đợi đến năm sau, trong thôn xã sẽ có tin tức lớn, vài người này bị báo cáo đầu cơ tích trữ và vì mức độ rất lớn nên bị phán đi cải tạo lao động ở nông trại.
Khiến cả đám người cực kỳ sợ hãi.
Đột nhiên xuất hiện rồi bắt chuyện khiến Sở Thấm không tự nhiên lắm, cô còn chưa biết nguyên chủ và Trương Phi Yến có ân oán gì nên không muốn thân cận với cô ấy quá.
Nề hà Trương Phi Yến cứ dựa vào cô, hỏi như quen thuộc: “Uầy, sao cô mua gạo và mì nhiều thế?”
Đúng vậy, Sở Thấm mua hai mươi cân gạo và hai mươi cân mì, dùng thẳng tiền tiết kiệm trong tay chỉ còn một đồng tám.
Cô không muốn nói nhưng ánh mắt của Trương Phi Yến sáng quắc, Sở Thấm nói cho có lệ: “Tất nhiên là ăn rồi.”
Ai mua lương thực mà không phải để ăn?
Trương Phi Yến không hài lòng với đáp án này, dứt khoát hỏi: “Cô biết Vương Di Nhiên không?”
Nói xong, nhìn chòng chọc vào Sở Thấm, cố gắng quan sát từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô.
Sở Thấm nghi ngờ, hình như tự hỏi một lát, sau đó khó hiểu: “Vương Di Nhiên là ai?”
Cuối cùng Trương Phi Yến cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Vương Di Nhiên là ai? Tất nhiên là con của Sở Thấm ở kiếp trước, đó là con gái của cô và Vương Kiến Minh, sau đó làm quan nữa, còn là làm quan lớn ở tỉnh của các cô.
Sở Thấm và người chồng bị què chân còn được đón tới tỉnh thành và sống thoải mái dễ chịu, không trở về xã nữa.
Mọi người đều nói con gái của Sở Thấm là cô gái lợi hại nhất ở làng trên xóm dưới. Lúc về già, Trương Phi Yến còn lấy làm tiếc mình không qua lại thân thiết với Sở Thấm hồi còn trẻ, nếu không ít nhiều gì cũng có thể dựa quan hệ để nhờ vả.
Nếu Sở Thấm cũng sống lại giống mình, chắc chắn sẽ không tỏ ra như vậy.
Trương Phi Yến hài lòng, hài lòng xong thì tiếp tục tìm mẹ để hò hét mua lương thực.
Kỳ thật cô ấy có một suy nghĩ bí ẩn: Cô ấy không mong có người sống lại giống mình.
Sở Thấm không để ý cô ấy nữa, đợi cái người hay lải nhải này rời đi với người trong thôn, cô xách theo lương thực mới mua rồi rời đi.
Không thể mò vào số tiền còn dư lại được, phải giữ lại để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Nhưng khi đi qua quầy thịt heo, Sở Thấm vẫn không khỏi chi ra năm hào mua thịt.
Sủi cảo cây tể ăn ngon lắm, cô muốn ăn lần nữa.
Mua xong mấy thứ này, Sở Thấm đi dạo khắp nơi trên phố, thường thường đi sâu vào các hẻm nhỏ. Đợi đến giữa trưa, họp chợ kết thúc, cô ngồi xe lừa để về nhà.
Trương Phi Yến làm người vẫn được, không nói chuyện Sở Thấm mua 40 cân lương thực ra khắp nơi. Đợi mấy ngày cũng không thấy trong thôn nói bóng nói gió gì, Sở Thấm cảm thấy tuy cô gái này hay lải nhải kỳ lạ, nhưng trong lòng không xấu lắm.
Sau khi họp chợ về, ngày hôm sau là tiết đông chí.
Trong tiết đông chí ở địa phương, mọi người ăn cả sủi cảo và chè trôi nước, cả ở đây nghĩa là chọn một trong hai để ăn. Dù sao trong thời đại thiếu thốn nguyên vật liệu, sao có thể hưởng thụ niềm sung sướng ăn cả hai món sủi cảo và chè trôi nước?
Đội vận chuyển, chạy khắp năm sông bốn biển.
Cái này nói lên điều gì? Ra một ví dụ, giá dầu hạt cải không phải nơi nào cũng giống nhau, xã Dương Tử Câu thừa dầu hạt cải nên giá rẻ.
Nhưng luôn có nơi ở tỉnh kế bên, kế bên của kế bên không thể sản xuất dầu, ở những nơi như thế thì giá dầu sẽ đắt hơn một ít.
Một ít người trong đội vận chuyển kiếm tiền nhờ giá chênh lệch này, nhưng Sở Thẩm vẫn rất khâm phục cách họ làm việc chẳng hề kiêng dè, rõ ràng, gan to bằng trời thế này.
Đúng là ông cụ thắt cổ tìm chết, lúc nào cũng có rất nhiều người đỏ mắt, cô cũng rất đỏ mắt. Cũng dám chạm vào hàng hoá bị kiểm soát như dầu, đúng là lợi hại.
Nếu Trương Phi Yến biết Sở Thấm đang nghĩ gì ở trong lòng, chắc chắn cô ấy sẽ hô to cô gái nhỏ trâu bò quá đi.
Chứ còn gì nữa, đợi đến năm sau, trong thôn xã sẽ có tin tức lớn, vài người này bị báo cáo đầu cơ tích trữ và vì mức độ rất lớn nên bị phán đi cải tạo lao động ở nông trại.
Khiến cả đám người cực kỳ sợ hãi.
Đột nhiên xuất hiện rồi bắt chuyện khiến Sở Thấm không tự nhiên lắm, cô còn chưa biết nguyên chủ và Trương Phi Yến có ân oán gì nên không muốn thân cận với cô ấy quá.
Nề hà Trương Phi Yến cứ dựa vào cô, hỏi như quen thuộc: “Uầy, sao cô mua gạo và mì nhiều thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, Sở Thấm mua hai mươi cân gạo và hai mươi cân mì, dùng thẳng tiền tiết kiệm trong tay chỉ còn một đồng tám.
Cô không muốn nói nhưng ánh mắt của Trương Phi Yến sáng quắc, Sở Thấm nói cho có lệ: “Tất nhiên là ăn rồi.”
Ai mua lương thực mà không phải để ăn?
Trương Phi Yến không hài lòng với đáp án này, dứt khoát hỏi: “Cô biết Vương Di Nhiên không?”
Nói xong, nhìn chòng chọc vào Sở Thấm, cố gắng quan sát từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô.
Sở Thấm nghi ngờ, hình như tự hỏi một lát, sau đó khó hiểu: “Vương Di Nhiên là ai?”
Cuối cùng Trương Phi Yến cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Vương Di Nhiên là ai? Tất nhiên là con của Sở Thấm ở kiếp trước, đó là con gái của cô và Vương Kiến Minh, sau đó làm quan nữa, còn là làm quan lớn ở tỉnh của các cô.
Sở Thấm và người chồng bị què chân còn được đón tới tỉnh thành và sống thoải mái dễ chịu, không trở về xã nữa.
Mọi người đều nói con gái của Sở Thấm là cô gái lợi hại nhất ở làng trên xóm dưới. Lúc về già, Trương Phi Yến còn lấy làm tiếc mình không qua lại thân thiết với Sở Thấm hồi còn trẻ, nếu không ít nhiều gì cũng có thể dựa quan hệ để nhờ vả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Sở Thấm cũng sống lại giống mình, chắc chắn sẽ không tỏ ra như vậy.
Trương Phi Yến hài lòng, hài lòng xong thì tiếp tục tìm mẹ để hò hét mua lương thực.
Kỳ thật cô ấy có một suy nghĩ bí ẩn: Cô ấy không mong có người sống lại giống mình.
Sở Thấm không để ý cô ấy nữa, đợi cái người hay lải nhải này rời đi với người trong thôn, cô xách theo lương thực mới mua rồi rời đi.
Không thể mò vào số tiền còn dư lại được, phải giữ lại để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Nhưng khi đi qua quầy thịt heo, Sở Thấm vẫn không khỏi chi ra năm hào mua thịt.
Sủi cảo cây tể ăn ngon lắm, cô muốn ăn lần nữa.
Mua xong mấy thứ này, Sở Thấm đi dạo khắp nơi trên phố, thường thường đi sâu vào các hẻm nhỏ. Đợi đến giữa trưa, họp chợ kết thúc, cô ngồi xe lừa để về nhà.
Trương Phi Yến làm người vẫn được, không nói chuyện Sở Thấm mua 40 cân lương thực ra khắp nơi. Đợi mấy ngày cũng không thấy trong thôn nói bóng nói gió gì, Sở Thấm cảm thấy tuy cô gái này hay lải nhải kỳ lạ, nhưng trong lòng không xấu lắm.
Sau khi họp chợ về, ngày hôm sau là tiết đông chí.
Trong tiết đông chí ở địa phương, mọi người ăn cả sủi cảo và chè trôi nước, cả ở đây nghĩa là chọn một trong hai để ăn. Dù sao trong thời đại thiếu thốn nguyên vật liệu, sao có thể hưởng thụ niềm sung sướng ăn cả hai món sủi cảo và chè trôi nước?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro