Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền

Kiểm Kê Vật Tư...

Đại Nga Đạp Tuyết Nê

2024-09-17 01:00:58

Nhưng cô nào biết được, nguyên chủ người ta hoàn toàn không có hiểu những thứ này. Lúc cha nguyên chủ mất cũng chẳng có ngờ con gái của mình sẽ bị xuyên vào, cho nên chuyện núi nhà mình có bao nhiêu, ở nơi nào đều không nói cho nguyên chủ nghe nửa lời. Ở trong mắt cha của nguyên chủ thì con gái sớm muộn cũng sẽ lập gia đình, kén rể thì cũng không thể, vì nhà không có đàn ông thì sẽ bị con rể bắt nạt chết mất. 

Lại nói dù có biết cũng vô dụng, cô gái bình thường hoàn toàn không thể nào chống đỡ được những gia sản này chứ đừng nói là con gái nhà mình. Một mình đàn ông cũng không thể, chỉ có cả nhà hợp sức lại với có hiệu quả. 

Sau khi kinh ngạc xong thì lại cực kỳ phấn khởi. 

Má! Thì ra mình không tính là người nghèo, có những thứ này thì sao có thể là người nghèo? 

Vì thế cô vội vàng không ngừng bày tỏ: “Có thể, cháu có thể tự làm.” 

Bí thư chi bộ thôn suýt chút nữa thì thở không nổi: “Được cái con khỉ, cháu cũng bó tay thôi, hiện tại ruộng và núi đều không được.”

Sở Thấm không thể tin nổi: “Vì sao?

Chẳng lẽ có người muốn chiếm lấy? Vậy cô phải đi báo cảnh sát!

Bí thư chi bộ thôn bất đắc dĩ phất phất tay: “Mấy năm qua, rừng trúc và núi trà của cháu là do người trong thôn giúp đỡ chăm sóc, là lúc sắp có thể sản xuất, cháu bỗng nhiên mang hết mâm đồ ăn trở về thì chú biết ăn nói sao với những người khác trong thôn đây. Thôi tuyết cũng lớn rồi, cháu về đi, về sau đào măng hay đốn củi cũng phải chú ý chút... Đặt bẫy, cũng chú ý một chút.”

Sở Thấm: 

Sở Thấm vẫn luôn cho rằng núi được dùng chung thấy có chút chột dạ, nghe ý tứ của bí thư chi bộ thôn, hóa ra những thứ này đều phải ở trên núi của mình mới có thể làm?

Cô nghĩ đến đống củi của mình, may mà lúc đốn củi đã lén đặt trong ba lô không gian mang về nên không có ai nhìn thấy. 

Cô còn nghĩ đến cái bẫy mà mình đặt, thầm nghĩ khi nào đó phải tìm cơ hội để lấp lại mới được. 

“Vậy ruộng thì sao?” Cô chưa từ bỏ ý định, hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bí thư chi bộ thôn bình chân như vại mà uống trà: “Ruộng? Cuối năm chúng ta họp, cuối cùng cũng đến phiên thôn chúng ta rồi. Đến lúc đó ruộng của tất cả mọi người đều phải thu hồi lại, cùng nhau trồng lương thực rồi cùng nhau chia lương thực. Ruộng đất đều là của tập thể thôn chúng ta, haiz! Bây giờ cháu không hiểu, đến lúc đó chú sẽ nói tường tận. Cô gái như cháu, dù sao trong thôn chắc chắn cũng có người cho cháu miếng cơm, đừng hỏi nữa mau về đi.” 

Sở Thấm hoàn toàn không ngờ đến ruộng đất cũng bị mất! 

Cùng nhau trồng lương thực cùng nhau chia lương thực, chẳng lẽ sau này cô phải chia lương thực cho những người lười biếng như hai người của nhà họ Hoàng sao? Nghĩ kỹ lại cảm thấy không thể được, nhưng người chấp hành chính sách thì luôn chịu thiệt. 

Chủ yếu là chuyện lớn như vậy, vì sao trên báo chí không có thấy đưa tin chứ. 

Sở Thấm lại không biết, thật ra đây là chuyện lớn ở năm ngoái. Năm nay cô chỉ đọc hai tờ báo, đúng lúc không có. Người lớn trong thôn đều đã chuẩn bị tâm lý, mà loại chuyện này người lớn cũng sẽ không nói với một cô gái như nguyên chủ. 

Chú Sở là điển hình của người đàn ông trầm mặc ít nói, ông ấy ở nhà không nhắc tới chuyện này, thím Sở ngược lại cũng từng cằn nhằn, nhưng bởi vì đất nhà mình không nhiều, không tốt bằng nhà khác, nên thím Sở cũng nhanh chóng vui vẻ chấp nhận những chuyện này hơn. 

Cho dù nguyên chủ nghe được hai ba câu từ miệng của những người khác, nhưng Sở Thấm không có xem kỹ từng câu từng chữ trong đoạn ký ức lúc đó nên cô cũng không phát hiện được.

Với lại, việc Sở Thấm đọc trí nhớ gần như đều tập trung vào quan hệ giao tiếp cùng với những chuyện trọng đại mà nguyên chủ trải qua, những chuyện này lại ít quan tâm đến. 

Nhưng trái lại điều này đã nhắc nhở cô, khi nào rảnh rỗi vẫn phải đọc lại ký ức, thường xuyên cập nhật mới được. 

Sở Thấm muốn tự lập tự cường, kế hoạch chăm chỉ cố gắng đạt được thật nhiều lương thực của cô đã phá sản trong tiếc nuối, hiện tại cô lại phải vạch ra một con đường khác. 

Trong tủ quầy là khoai lang và đậu nành đậu xanh, cùng với dầu vừng và các loại gia vị được bảo quản cẩn thận.

Khoai lang chỉ còn lại hai bao tải, ngược lại khoảng tầm một trăm hai mươi cân, nhưng nếu không có đủ dầu và nước để kết hợp, khoai lang sẽ tiêu hao nhanh hơn.

Đậu nành đậu xanh đều không đáng nhắc tới, vốn dĩ không có bao nhiêu, mùa đông giá đỗ cũng không thể nảy mầm. 

Về phần dầu vừng và dầu cải, cái cô mua vẫn chưa hết, còn phần được chia từ chỗ chú Sở đã sắp thấy đáy. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền

Số ký tự: 0