Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền
Lần Đầu Đi Họp...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-09-17 01:00:58
Đây là dấu vết do động vật để lại.
Sở Thấm nhờ có kinh nghiệm sinh sống ở nơi hoang dã trong thời gian dài nên vô cùng nhạy cảm với các loại dấu vết trong núi, vì vậy chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận biết đây là dấu vết do dê núi để lại.
Nơi này quả thật có dê núi, trong ký ức của nguyên chủ, ông ngoại của cô ấy đã từng bắt một con dê núi, lúc đó còn mời nguyên chủ và cha mẹ cô ấy đến thôn trang Tịnh Thủy ăn cơm.
Cô ngồi xổm xuống và nghiêm túc xác nhận, ngẫm nghĩ nói: “Chắc không chỉ có một con, mà cũng không vượt quá ba con.”
Bùn đất bên đầm nước khá ướt, mấy ngày gần đây cũng không mua nên vết chân vẫn rất rõ ràng. Nhưng hôm nay không bắt được rồi, trời đã tối hẳn, cô phải nhanh chóng xuống núi về nhà thôi.
Trong lòng Sở Thấm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô định đặt hai cái bẫy ở đây vào lúc rảnh rỗi. Đi đâu ăn mắm ngóe đó, chỉ cần chăm chỉ một chút thì không cần lo không có cơm ăn.
Cô lại vội vàng bước đi.
Ngay trước khi ánh chiều tà cuối cùng biến mất, Sở Thấm đã rời khỏi núi và chạy nhanh về nhà.
Hôm nay phải đi ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm để đi họp chợ.
Sau khi về nhà, cô bắc nồi nấu cháo khoai trước, lấp đầy cái bụng đã kêu inh ỏi từ lâu.
Sở Thấm rất keo kiệt, chỉ lấy nửa nắm gạo để nấu cháo khoai, nhưng không hề ảnh hưởng đến khẩu vị ngon lành của cô.
Nơi này vẫn chưa có điện, hiện tại chỉ có bên chính quyền địa phương mới có, hầu như tất cả mọi nhà đều dựa vào đèn dầu để thắp sáng vào buổi tối.
Sở Thấm tự cho thị lực của mình tốt, phải đợi cho bầu trời hoàn toàn tối đen mới chịu thắp đèn.
Nhưng đa số những người ở đây đều như vậy, đèn dầu khó kiếm, mà dầu lửa cũng rất đắt tiền.
Thật ra đèn dầu ở đây không chỉ đốt dầu lửa mà còn đốt dầu trẩu, dầu trẩu tất nhiên được ép ra từ quả cây trẩu, còn dầu lửa được ép từ hạt cây sòi.
Việc ép dầu thực vật rất phiền, cả thị trấn chỉ có một xưởng ép dầu, sản lượng còn thấp đến thảm thương, có thể thấy một hộ gia đình cả năm cũng không được chia bao nhiêu dầu. Nếu muốn đèn đuốc sáng trưng thì chắc chắn không thể không mua dầu lửa.
“Bây giờ giá của dầu lửa là bao nhiêu nhỉ?” Cô tự hỏi.
Cửa sổ vẫn chưa đóng kín, gió đêm xuyên qua khe cửa sổ thổi vào phòng khiến ngọn lửa đong đưa qua lại, Sở Thấm trong ánh lửa lúc sáng lúc tối.
“Không có trong trí nhớ, ngày mai đi xem thử vậy.” Sở Thấm cũng không biết là do nguyên chủ chưa từng tiếp xúc hay là cô ấy đã quên rồi, cô vừa nghĩ đến số tiền còn lại của mình là bắt đầu ủ rũ.
Trước khi ngủ, cô lại lấy quyển sổ ra.
“Đầu tiên, mua bột mì.”
Cô viết vào quyển sổ, nghe nói gần đây bột mì khá đắt tiền, bảo là bên Trung Nguyên đang hỗn loạn, thậm chí thỉnh thoảng trong huyện và thôn cũng có những người chạy nạn đến ăn xin, vùng núi của bọn họ cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
“Thím Nhân Tâm nói thế nào nhỉ? Bột mì trấu cám đều là chín xu một cân, không biết loại bột mì cao cấp trắng tinh đắt cỡ nào.”
Sở Thấm cảm khái lắc đầu rồi viết tiếp.
Thím Nhân Tâm là con dâu của bí thư nông thôn, cũng là người bản địa của thôn Cao Thụ, cha mẹ đều là thầy lang, gia đình khá giàu có. Bà ấy từng học cấp hai nên biết rất nhiều chữ, những người đọc được sách báo trong thôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, bà ấy chính là một trong số đó. Trong ký ức của nguyên chủ, người thím này là người tốt, thường xuyên viết những chuyện quan trọng và giá cả gần đây lên bảng đen ở đầu thôn cho dân làng.
Người mà Sở Thấm tiếp xúc nhiều nhất trong thôn ngoại trừ gia đình chú thím còn có bà ấy.
Người rất tốt, lúc cô xuyên đến đây còn chảy máu đầu ròng ròng, bà ấy là người đã bôi thuốc cho cô.
Còn cho cô kẹo nữa đấy!
“Thứ hai, mua một ít khoai lang khô.”
Đúng vậy, mua khoai lang khô. Những gia đình nơi này đều dự trữ một ít khoai lang khô, bởi vì khoai lang tươi mới được đào dưới đất không thể bảo quản quá lâu, thế là mọi người chờ sau khi khoai lang đường hóa sẽ chọn vài ngày trời nắng để phơi khô và dự trữ.
Bình thường khoai lang khô có thể làm đồ ăn vặt, khi hết lương thực thì có thể bỏ vào nồi nấu, còn có thể làm món chính.
“Thứ ba là mua những đồ dùng sinh hoạt lặt vặt, dao kéo,…”
Trong nhà không có kéo, chỉ có một con dao phay, còn bị lủng hai lỗ, mấy ngày nay làm gì trong nhà cũng dùng đến nó.
Sở Thấm nhờ có kinh nghiệm sinh sống ở nơi hoang dã trong thời gian dài nên vô cùng nhạy cảm với các loại dấu vết trong núi, vì vậy chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận biết đây là dấu vết do dê núi để lại.
Nơi này quả thật có dê núi, trong ký ức của nguyên chủ, ông ngoại của cô ấy đã từng bắt một con dê núi, lúc đó còn mời nguyên chủ và cha mẹ cô ấy đến thôn trang Tịnh Thủy ăn cơm.
Cô ngồi xổm xuống và nghiêm túc xác nhận, ngẫm nghĩ nói: “Chắc không chỉ có một con, mà cũng không vượt quá ba con.”
Bùn đất bên đầm nước khá ướt, mấy ngày gần đây cũng không mua nên vết chân vẫn rất rõ ràng. Nhưng hôm nay không bắt được rồi, trời đã tối hẳn, cô phải nhanh chóng xuống núi về nhà thôi.
Trong lòng Sở Thấm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô định đặt hai cái bẫy ở đây vào lúc rảnh rỗi. Đi đâu ăn mắm ngóe đó, chỉ cần chăm chỉ một chút thì không cần lo không có cơm ăn.
Cô lại vội vàng bước đi.
Ngay trước khi ánh chiều tà cuối cùng biến mất, Sở Thấm đã rời khỏi núi và chạy nhanh về nhà.
Hôm nay phải đi ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm để đi họp chợ.
Sau khi về nhà, cô bắc nồi nấu cháo khoai trước, lấp đầy cái bụng đã kêu inh ỏi từ lâu.
Sở Thấm rất keo kiệt, chỉ lấy nửa nắm gạo để nấu cháo khoai, nhưng không hề ảnh hưởng đến khẩu vị ngon lành của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi này vẫn chưa có điện, hiện tại chỉ có bên chính quyền địa phương mới có, hầu như tất cả mọi nhà đều dựa vào đèn dầu để thắp sáng vào buổi tối.
Sở Thấm tự cho thị lực của mình tốt, phải đợi cho bầu trời hoàn toàn tối đen mới chịu thắp đèn.
Nhưng đa số những người ở đây đều như vậy, đèn dầu khó kiếm, mà dầu lửa cũng rất đắt tiền.
Thật ra đèn dầu ở đây không chỉ đốt dầu lửa mà còn đốt dầu trẩu, dầu trẩu tất nhiên được ép ra từ quả cây trẩu, còn dầu lửa được ép từ hạt cây sòi.
Việc ép dầu thực vật rất phiền, cả thị trấn chỉ có một xưởng ép dầu, sản lượng còn thấp đến thảm thương, có thể thấy một hộ gia đình cả năm cũng không được chia bao nhiêu dầu. Nếu muốn đèn đuốc sáng trưng thì chắc chắn không thể không mua dầu lửa.
“Bây giờ giá của dầu lửa là bao nhiêu nhỉ?” Cô tự hỏi.
Cửa sổ vẫn chưa đóng kín, gió đêm xuyên qua khe cửa sổ thổi vào phòng khiến ngọn lửa đong đưa qua lại, Sở Thấm trong ánh lửa lúc sáng lúc tối.
“Không có trong trí nhớ, ngày mai đi xem thử vậy.” Sở Thấm cũng không biết là do nguyên chủ chưa từng tiếp xúc hay là cô ấy đã quên rồi, cô vừa nghĩ đến số tiền còn lại của mình là bắt đầu ủ rũ.
Trước khi ngủ, cô lại lấy quyển sổ ra.
“Đầu tiên, mua bột mì.”
Cô viết vào quyển sổ, nghe nói gần đây bột mì khá đắt tiền, bảo là bên Trung Nguyên đang hỗn loạn, thậm chí thỉnh thoảng trong huyện và thôn cũng có những người chạy nạn đến ăn xin, vùng núi của bọn họ cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thím Nhân Tâm nói thế nào nhỉ? Bột mì trấu cám đều là chín xu một cân, không biết loại bột mì cao cấp trắng tinh đắt cỡ nào.”
Sở Thấm cảm khái lắc đầu rồi viết tiếp.
Thím Nhân Tâm là con dâu của bí thư nông thôn, cũng là người bản địa của thôn Cao Thụ, cha mẹ đều là thầy lang, gia đình khá giàu có. Bà ấy từng học cấp hai nên biết rất nhiều chữ, những người đọc được sách báo trong thôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, bà ấy chính là một trong số đó. Trong ký ức của nguyên chủ, người thím này là người tốt, thường xuyên viết những chuyện quan trọng và giá cả gần đây lên bảng đen ở đầu thôn cho dân làng.
Người mà Sở Thấm tiếp xúc nhiều nhất trong thôn ngoại trừ gia đình chú thím còn có bà ấy.
Người rất tốt, lúc cô xuyên đến đây còn chảy máu đầu ròng ròng, bà ấy là người đã bôi thuốc cho cô.
Còn cho cô kẹo nữa đấy!
“Thứ hai, mua một ít khoai lang khô.”
Đúng vậy, mua khoai lang khô. Những gia đình nơi này đều dự trữ một ít khoai lang khô, bởi vì khoai lang tươi mới được đào dưới đất không thể bảo quản quá lâu, thế là mọi người chờ sau khi khoai lang đường hóa sẽ chọn vài ngày trời nắng để phơi khô và dự trữ.
Bình thường khoai lang khô có thể làm đồ ăn vặt, khi hết lương thực thì có thể bỏ vào nồi nấu, còn có thể làm món chính.
“Thứ ba là mua những đồ dùng sinh hoạt lặt vặt, dao kéo,…”
Trong nhà không có kéo, chỉ có một con dao phay, còn bị lủng hai lỗ, mấy ngày nay làm gì trong nhà cũng dùng đến nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro