Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền
Mua Ngói 2
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-09-17 01:00:58
Sở Thấm không thấy xấu hổ, cô lấy tiền trong túi ra: "Cảm ơn bà nội Tần, cháu trả tiền cho bà."
Tần Hoa nhận lấy, bà ấy nói: "Để bà gọi chú cháu đến."
Sở Thấm khoát tay, cô ngồi xổm xuống ôm lấy chồng ngói: "Không cần làm phiền chú cháu, cháu tự làm được, bà cho cháu mượn một cái sọt tre to là được, cháu quên không mang theo."
Tần Hoa ngạc nhiên: "Cháu cõng được?"
"Vâng!"
Quả thật cô cõng được, sọt tre có dây đeo, một lần đeo ba mươi viên ngói, chỉ cần đi hai lần là có thể khiêng được về nhà.
Thím Sở rất buồn rầu: "Sao bây giờ cháu lại khỏe như vậy?"
Sở Thấm chỉ cười, không nói gì.
Vận chuyển hai lần mệt chảy mồ hôi, rồi lại vội vàng sửa lại chỗ mái bị dột. Sửa xong còn phải tắm rửa, bận đến trưa vẫn chưa xong!
Bí thư chi bộ thôn nghe được thông tin, ông ấy đến nhà cô.
Sở Thấm là bé gái mồ côi, còn sống một mình, bí thư chi bộ thôn nghe được chuyện nhà cô bị dột từ chỗ Tần Hoa nên đến đây một chuyến.
Không đến thì không biết được, sau khi đến ông ấy mới phát hiện cô gái Sở Thấm này lại giỏi như vậy, một mình mà cũng có thể quản lý sắp xếp việc trong việc ngoài cẩn thận như vậy.
"Nóc nhà vẫn còn dột không?" Ông ấy ngẩng đầu hỏi Sở Thấm: "Nếu vẫn dột thì đã có ngói, cũng không có việc gì."
"Có lẽ sẽ không dột nữa, cháu vừa mới kiểm tra lại một lần rồi." Sở Thấm cũng không dám nói nhiều.
Bí thư chi bộ thôn thấy chỗ cô không còn việc gì nữa thì yên tâm rời, trước khi trời đi, ông ấy nói: "Có thể sẽ mưa vài ngày nữa, cháu chú ý đến ngọn núi phía sau nhà nhé."
Sở Thấm gật đầu.
Khi bí thư chi bộ thôn đi ra ngoài, ông ấy nhìn những tảng đá được xếp dọc theo sân, ông ấy hỏi: "Cháu muốn làm tường rào?"
"Đúng, mấy ngày trước cháu nhặt được những tảng đá này ở gần đây, có một số tảng thì nhặt trên núi." Sở Thấm nói.
Thật ra trong balo của cô còn rất nhiều, đủ để làm một tường rào cao, bởi vì sợ người khác chú ý nên cô không dám lấy ra.
Bí thư chi bộ thôn trầm tư, rồi nói: "Cháu ở một mình quả thật phải làm tường chắn, thế nhưng tảng đá này rất khó di chuyển."
Xây tường là để đề phòng người khác vào, nếu xây hai mét thì ai muốn trèo vào cũng trèo được.
Xây tường để tránh động vật trên núi, mùa đông đến rồi, ai biết liệu có con thú gì đói nên chạy xuống núi không.
"Vậy đi, để chú tìm vài người đến giúp cháu." Thật ra bí thư chi bộ thôn cũng băn khoăn, việc này không hề dễ dàng, không ai nguyện ý giúp đỡ.
Mấy nhà trong thôn xây tường bằng đá gần như phải tốn một năm rưỡi, bởi vì quá mệt mỏi.
Sở Thấm sao có thể không hiểu được, cô từ chối: "Không cần đâu, cháu không vội, cứ từ từ."
Bí thư chi bộ thôn cau mày rời đi.
Ban đêm.
Mưa đã nhỏ dần, nhưng vẫn kéo dài triền miên, giống như phải mưa ba ngày ba đêm nữa.
Ban đêm, vùng núi bên cạnh chỗ Sở Thấm bị sạt lở, bởi vì khoảng cách xa thôn dân, nên trong thôn không biết được, chỉ có Sở Thấm đang ngủ mơ thì bừng tỉnh.
Trong bóng tối, cô ngồi bật dậy.
"Tiếng gì vậy!"
Sở Thấm vểnh tai lên cẩn thận nghe.
Lại có một tiếng động lớn vang lên, Sở Thấm tỉnh táo cũng nghe được tiếng đó.
"Hình như là sạt lở?" Sở Thấm thì thào tự hỏi: "Trời ơi!"
Sở Thấm nhanh chóng trèo xuống giường, khoác thêm quần áo chạy ra cửa. Lúc này trời tối om, mắt không nhìn thấy gì, nhưng lỗ tai nhạy cảm của cô có thể sử dụng được.
"Bên trái, cách mình sáu mươi mét."
Sở Thấm yên tâm, vậy không phải sườn núi bên cạnh nhà cô sạt lở, không ảnh hưởng đến cô.
Cô không ngờ mình lại được đáp lễ.
Hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, Sở Thấm vội vàng rời giường xem mưa phùn đã tạnh chưa.
Nhưng cô chỉ thấy rất nhiều tảng đá trôi xuống từ chỗ bị sạt lở, chặn mất đường lên núi, cô còn phát hiện một con hoẵng bị đè chết!
Tần Hoa nhận lấy, bà ấy nói: "Để bà gọi chú cháu đến."
Sở Thấm khoát tay, cô ngồi xổm xuống ôm lấy chồng ngói: "Không cần làm phiền chú cháu, cháu tự làm được, bà cho cháu mượn một cái sọt tre to là được, cháu quên không mang theo."
Tần Hoa ngạc nhiên: "Cháu cõng được?"
"Vâng!"
Quả thật cô cõng được, sọt tre có dây đeo, một lần đeo ba mươi viên ngói, chỉ cần đi hai lần là có thể khiêng được về nhà.
Thím Sở rất buồn rầu: "Sao bây giờ cháu lại khỏe như vậy?"
Sở Thấm chỉ cười, không nói gì.
Vận chuyển hai lần mệt chảy mồ hôi, rồi lại vội vàng sửa lại chỗ mái bị dột. Sửa xong còn phải tắm rửa, bận đến trưa vẫn chưa xong!
Bí thư chi bộ thôn nghe được thông tin, ông ấy đến nhà cô.
Sở Thấm là bé gái mồ côi, còn sống một mình, bí thư chi bộ thôn nghe được chuyện nhà cô bị dột từ chỗ Tần Hoa nên đến đây một chuyến.
Không đến thì không biết được, sau khi đến ông ấy mới phát hiện cô gái Sở Thấm này lại giỏi như vậy, một mình mà cũng có thể quản lý sắp xếp việc trong việc ngoài cẩn thận như vậy.
"Nóc nhà vẫn còn dột không?" Ông ấy ngẩng đầu hỏi Sở Thấm: "Nếu vẫn dột thì đã có ngói, cũng không có việc gì."
"Có lẽ sẽ không dột nữa, cháu vừa mới kiểm tra lại một lần rồi." Sở Thấm cũng không dám nói nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bí thư chi bộ thôn thấy chỗ cô không còn việc gì nữa thì yên tâm rời, trước khi trời đi, ông ấy nói: "Có thể sẽ mưa vài ngày nữa, cháu chú ý đến ngọn núi phía sau nhà nhé."
Sở Thấm gật đầu.
Khi bí thư chi bộ thôn đi ra ngoài, ông ấy nhìn những tảng đá được xếp dọc theo sân, ông ấy hỏi: "Cháu muốn làm tường rào?"
"Đúng, mấy ngày trước cháu nhặt được những tảng đá này ở gần đây, có một số tảng thì nhặt trên núi." Sở Thấm nói.
Thật ra trong balo của cô còn rất nhiều, đủ để làm một tường rào cao, bởi vì sợ người khác chú ý nên cô không dám lấy ra.
Bí thư chi bộ thôn trầm tư, rồi nói: "Cháu ở một mình quả thật phải làm tường chắn, thế nhưng tảng đá này rất khó di chuyển."
Xây tường là để đề phòng người khác vào, nếu xây hai mét thì ai muốn trèo vào cũng trèo được.
Xây tường để tránh động vật trên núi, mùa đông đến rồi, ai biết liệu có con thú gì đói nên chạy xuống núi không.
"Vậy đi, để chú tìm vài người đến giúp cháu." Thật ra bí thư chi bộ thôn cũng băn khoăn, việc này không hề dễ dàng, không ai nguyện ý giúp đỡ.
Mấy nhà trong thôn xây tường bằng đá gần như phải tốn một năm rưỡi, bởi vì quá mệt mỏi.
Sở Thấm sao có thể không hiểu được, cô từ chối: "Không cần đâu, cháu không vội, cứ từ từ."
Bí thư chi bộ thôn cau mày rời đi.
Ban đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mưa đã nhỏ dần, nhưng vẫn kéo dài triền miên, giống như phải mưa ba ngày ba đêm nữa.
Ban đêm, vùng núi bên cạnh chỗ Sở Thấm bị sạt lở, bởi vì khoảng cách xa thôn dân, nên trong thôn không biết được, chỉ có Sở Thấm đang ngủ mơ thì bừng tỉnh.
Trong bóng tối, cô ngồi bật dậy.
"Tiếng gì vậy!"
Sở Thấm vểnh tai lên cẩn thận nghe.
Lại có một tiếng động lớn vang lên, Sở Thấm tỉnh táo cũng nghe được tiếng đó.
"Hình như là sạt lở?" Sở Thấm thì thào tự hỏi: "Trời ơi!"
Sở Thấm nhanh chóng trèo xuống giường, khoác thêm quần áo chạy ra cửa. Lúc này trời tối om, mắt không nhìn thấy gì, nhưng lỗ tai nhạy cảm của cô có thể sử dụng được.
"Bên trái, cách mình sáu mươi mét."
Sở Thấm yên tâm, vậy không phải sườn núi bên cạnh nhà cô sạt lở, không ảnh hưởng đến cô.
Cô không ngờ mình lại được đáp lễ.
Hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, Sở Thấm vội vàng rời giường xem mưa phùn đã tạnh chưa.
Nhưng cô chỉ thấy rất nhiều tảng đá trôi xuống từ chỗ bị sạt lở, chặn mất đường lên núi, cô còn phát hiện một con hoẵng bị đè chết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro