Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền

Sở Thấm Vào Thà...

Đại Nga Đạp Tuyết Nê

2024-09-17 01:00:58

Hôm sau.

Sở Thấm đang thu dọn lần cuối.

Đây là lần đầu tiên cô đi xa trong thời đại này, cô cũng không rõ lắm về việc mang theo hành lý gì, nhưng mà thím Sở cố ý mời thím Nhân Tâm đến dạy cô.

Cho đến trước mắt, thím Nhân Tâm là người phụ nữ cao nhất mà Sở Thấm từng gặp trong thôn, ước chừng phải đến mét bảy lăm.

Bà ấy có lông mày rậm, mắt to, lúc nói chuyện thường rất hào sảng, bề ngoài cực kỳ giống vợ chồng nhà họ Tần. Trong thôn có một số người đã suy đoán rằng vợ chồng nhà họ Tần trước đây là người miền Bắc và di cư từ phương Bắc đến đây.

Tần Nhân Tâm đẩy cửa vào, ngạc nhiên nói: "Đã rất lâu rồi thím không đến bờ sông, không ngờ cháu lại xây tường cao như vậy." 

Sở Thấm cười cười: "Trời đổ tuyết, cháu ở nhà không có chuyện gì làm, nên bình thường đi xung quanh tìm mấy tảng đá." 

Nghe cô nói lời này, Tần Nhân Tâm không khỏi nhìn cô nhiều thêm mấy lần, trong lòng tự nhủ cô gái này rất ngoan cường, tuyết đầy trời mà còn làm việc.

Đợi đến khi bà ấy phát hiện dọc theo tường vây có một cái hố thì lông mày suýt chút nữa đã dựng thẳng lên.

Thím Sở ở bên cạnh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thấy chưa, bà cũng phát hiện đúng không." 

Nói rồi bà ấy quay đầu lại gõ trán Sở Thấm: "Nếu thật sự có người ngã vào cái đồ chơi này, thì người ta sẽ bắt vạ cháu mất." 

Cây trúc nhọn như thế này là có thể lấy mạng người rồi.

Sở Thấm không phục: "Đang êm đẹp vì sao lại ngã vào được, cháu không lừa người ta là tốt lắm rồi, còn định lừa cháu?" 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước khi Tần Nhân Tâm đến, Sở Thấm và thím Sở cũng vì chuyện này mà tranh luận hồi lâu, ai cũng không nói phục ai.

Thím Sở: ... Bướng bỉnh, nói không thông được cháu mà." 

Chuyện này có thể nghĩ như vậy sao? Đến lúc đó một cái mạng mất đi, cô có lý cỡ nào cũng trở thành vô lý.

Tần thím Nhân Tâm quan xong công trình phòng vệ đồ sộ này, bà ấy đã có nhận thức mới về thể lực của Sở Thấm. Trời lạnh, đất đóng băng cứng rắn, không có chút sức lực thì không đào nổi đâu. Bà ấy suy nghĩ, cô gái này có đi xa nhà cũng không sợ bị ai bắt nạt.

Sở Thấm không muốn nói nhiều về vấn đề này nữa, cô hỏi Tần Nhân Tâm: "Thím Nhân Tâm à, xưởng sắt thép có xa chỗ chúng ta không?”

Tần Nhân Tâm ngẫm nghĩ: "Không tính là xa, cháu lên huyện chúng ta rồi đến đội xe vận chuyển, người ta có thể đưa cháu đến xưởng sắt thép." 

Sở Thấm sửng sốt: "Đội vận chuyển còn chở cả người ạ?" 

Tần Nhân Tâm sẵng giọng: "Làm gì có chuyện tốt ấy, cũng phải có quan hệ thì người ta mới có thể bí mật tạo thuận lợi cho cháu." 

Nói rồi, bà ấy xoa xoa ngón tay.

Sở Thấm hiểu ngay, có quan hệ tương đương với việc đưa tiền.

Cũng không phải tiền nào đến cũng được nhận, còn phải làm quen trước với người ta, người ta mới bằng lòng chở.

"Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, nhét hai trứng gà cũng xong. Đến lúc đó cháu cứ làm theo cậu cháu, cháu là trẻ con, phải nghe theo cậu mình." Tần Nhân tự nhủ trong lòng rồi nói: "Về phần hành lý, cậu nhỏ của cháu có nói cho cháu biết đến lúc đó sẽ ở chỗ nào không?" 

Sở Thấm gật đầu: "Ở ký túc xá." 

Tần Nhân Tâm: "Vậy cháu phải cất kỹ đồ đạc đi, không phải chỉ có một mình cháu được chỉ định ở trong túc xá đâu." 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện tại nhà ở khan hiếm, nếu có chỗ ở thì sẽ không sống ở nhà, cũng may mà xưởng sắt thép giàu có, người làm việc như Sở Thấm mới có thể có cái giường đặt chân.

"Cháu hiểu rồi ạ." Sở Thấm vỗ hành lý đã được thu dọn xong: "Cháu mang theo chiếu rơm, đệm giường, chăn mền, chậu rửa mặt với cốc cũng mang theo." 

"Hộp cơm đâu?" Tần Nhân Tâm hỏi: "Xưởng sắt thép có nhà ăn, nhưng cháu phải mang theo hộp cơm của mình." 

Sở Thấm ngẩn người: "Cháu không có hộp cơm, mang bát được không ạ?" 

"Cũng được thôi." 

Không giống như vẻ ngoài, Tần Nhân Tâm là người có tâm tư cẩn thận. Trong thâm tâm bà ấy biết rằng khi ra ngoài sẽ bị đánh giá vẻ bề ngoài trước sau đó mới đến con người, việc những người giúp việc nông thôn như họ vào nhà máy sẽ nhận được vài ánh nhìn là điều tất nhiên.

Mang bát và mang hộp cơm có khác biệt lớn.

Nhưng cô gái Sở Thấm này nhìn có vẻ rộng rãi, chắc hẳn là sẽ không chịu thiệt thòi.

Thế là Sở Thấm lại nhét bát đũa vào hành lý.

"Cháu hoàn toàn có thể không cần mang đệm giường, giường trong ký túc xá nhỏ, lúc ngủ gấp chăn làm đôi là có thể ngủ rồi." Tần Nhân Tâm tiếp tục chỉ điểm.

Sở Thấm nghĩ cũng thấy đúng, một nửa nằm một nửa đắp.

"Còn nữa, cháu mang nhiều lương thực chút đi, sau khi đến xưởng sắt thép thì giao cho nhà ăn. Khi đó cháu làm việc trong nhà ăn cũng dễ dàng hơn một chút." 

"Cuối cùng chính là khóa, vật phẩm quý giá phải cất trong ngăn tủ rồi khóa kỹ." Tần Nhân Tâm giúp cô kiểm tra một lần: "Có vậy thôi, cháu thu dọn rất cẩn thận."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền

Số ký tự: 0