Thập Niên 60: Cường Thủ Kiếm Tiền
Sứ Mệnh Trữ Hàn...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-09-17 01:00:58
“Bây giờ vẫn còn hơn hai cân thịt hoẵng, thịt heo thì chỉ còn lại ba lạng, lát nữa gói sủi cảo sẽ hết thịt heo ngay.”
Sở Thấm nghĩ ngợi một hồi, quyết định vẫn giữ lại cho bản thân. Dù sao thì tuyết cũng sắp rơi rồi, chưa chắc ngày sau mình đã có được thu hoạch từ trong núi. Dù thế nào thì miệng của mình vẫn quan trọng hơn.
Đã hạ quyết tâm rồi sẽ không hối hận, thế là buổi chiều Sở Thấm cầm dao không thuận tay chặt dê núi.
Huyết dê ăn được, nên giữ lại. Cô vẫn chưa rửa hành tỏi dại, ngày mai sẽ mang nó thì xào huyết dê.
Quả nhiên thịt dê chỉ có hơn 20 cân, tầm 26 cân, cũng rất tốt rồi.
Xương dê cũng được giữ lại. Một khúc xương cô có thể hầm ba ngày để ăn. Người trong thôn đều như thế. Vào thời điểm này phải có một xíu chất béo xuống bụng mới được.
Sở Thấm mơ mộng đẹp: Đợi khi nào bên ngoài tuyết bay đầy trời, cô ở trong nhà nhóm bếp hầm củ cải thịt dê, vừa ăn thịt dê vừa sưởi ấm, sung sướng biết bao.
...
Đúng như dự đoán của mọi người, tuyết đã rơi dày đặc. Trước đông chí một ngày, tuyết bắt đầu rơi.
Hôm nay cũng là ngày xã Dương Tử Câu họp chợ.
Tuyết không rơi vào ban đêm, mà bắt đầu rơi khi xe lừa đang trên đường đi tới xã Dương Tử Câu. Người trên xe suýt bị đông cứng, dựa sát vào nhau run cầm cập không còn tâm tư để trò chuyện.
“Tôi nói này lão Trịnh, sao ông không che bạt lên thế? Chắc chắn lần đi đi về về này sẽ khiến chúng tôi bị cảm lạnh.” Trên xe có người không nhịn được trách móc.
Lão Trịnh đánh xe thổi hàm râu: “Làm sao tôi biết tuyết rơi giữa chừng cơ chứ? Bà có trách móc tôi cũng vô ích thôi.”
Sở Thấm tựa sát vào đống rơm giành chỗ. Dù người bên cạnh ra hiệu thế nào cũng không chịu rời đi. Lúc này đống rơm vốn dùng để giảm xóc nảy tránh bị va đập vào tấm gỗ đã cứu cô một mạng.
Dương Tử Câu gần hơn Đông Hồ một tí. Có lẽ lão Trịnh cũng hơi xấu hổ, sau khi đến nơi đã vội vàng đi tìm người quen trong xã để mượn bạt.
Lần này Sở Thấm vẫn dự định mua lương thực và dầu.
Mục tiêu chuẩn xác. Sau khi xuống xe cô đã chạy đến xã cung ứng, nhưng vừa mới đi được hai bước đã nhận ra có người đi theo cô.
Nếu cô không phát hiện ra chuyện này, kiếp trước đã sớm chết rồi, làm gì còn sống đến năm 18 tuổi.
Cô lơ đãng ngoái đầu lại, nhận ra là cô gái cùng thôn đi chung xe với mình, nhưng cô lại không để ý đến.
Không phải Sở Thấm vô tư, mà là cô gái này từ lúc ở trên xe đã thỉnh thoảng liếc nhìn không chớp mắt, khiến cô khó hiểu.
Cô lục lại ký ức nhưng không tìm được chuyện nguyên chủ thiếu nợ hay đánh đập gì cô ấy... Tự nhiên nhìn chằm chằm cô khiến cô hoảng hốt.
Ồ, không kịp chạy nữa rồi.
Thật ra Trương Phi Yến đi đằng sau cũng khó hiểu – Chẳng phải kiếp trước vào thời điểm này Sở Thấm đã đi lấy chồng rồi ư?
Tại sao kiếp này lại không đi lấy chồng, trái lại còn ầm ĩ với chú thím chạy ra ngoài sống một mình?
Trương Phi Yến thật sự không hiểu nổi, nhưng dù cô ấy quan sát thế nào Sở Thấm cũng không giống như người sống lại như cô ấy.
Kiếp trước cô sống đến 68 tuổi, là một bà cụ thực thụ. Dù sống lại trong thời kỳ thiếu nữ thì trên người cũng phải có hơi thở già nua. Bản thân cô ấy hiểu rõ chuyện này nhất, nên mắt thấy Sở Thấm vẫn tràn đầy sức sống thanh xuân dào dạt thì vô cùng buồn bực.
Haiz! Thôi kệ đi, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô ấy.
Bây giờ chuyện cô ấy nên giải quyết là: Làm thế nào để vượt qua ba năm sắp tới.
Ba năm cha mẹ qua đời, chết đói đầy đồng.
Sở Thấm chẳng hề hay biết một năm sau cuộc sống uống nước sông thỏa thích ăn khoai lang căng bụng của mình sẽ bị phá vỡ. Nhưng lúc này cô vẫn theo thói quen lo trước tính sau chạy đi mua mười cân gạo.
Một mặt là phòng ngừa tai họa trước khi nó xảy ra. Mặt khác... cô cảm thấy hơi nguy cơ. Chẳng phải trên báo đã nói rồi sao, đang thảo luận chuyện giới hạn lượt mua.
Người trong thôn không thích đọc báo, mà chỉ thích chơi mạt chược.
Nhưng Sở Thấm cảm thấy thím Nhân Tâm là người thông minh, nên đã đi theo bà ấy. Nhân Tâm đọc thì cô cũng đọc, hơn nữa còn đọc kỹ càng.
Quốc gia này vừa mới cất bước, trăm việc phải làm, hướng đến sự phồn thịnh, mọi nề nếp trật tự đều đang trong quá trình thiết lập. Khác với liên minh chính phủ trong kiếp trước của cô, quả thật vô cùng hoang tàn, vì thế rất nhiều chính sách đều có thể biết được từ trong tờ báo.
Sở Thấm thật sự không ngốc, đọc báo mấy ngày nay. Theo cái nhìn phiến diện của cô, cô suy đoán kinh tế có kế hoạch không thể ngăn cản, sắp đến thời đại phân phối.
Người bình thường có thể làm gì được? Tất nhiên là tranh thủ trữ hàng khi nó còn chưa đến.
Sở Thấm nghĩ ngợi một hồi, quyết định vẫn giữ lại cho bản thân. Dù sao thì tuyết cũng sắp rơi rồi, chưa chắc ngày sau mình đã có được thu hoạch từ trong núi. Dù thế nào thì miệng của mình vẫn quan trọng hơn.
Đã hạ quyết tâm rồi sẽ không hối hận, thế là buổi chiều Sở Thấm cầm dao không thuận tay chặt dê núi.
Huyết dê ăn được, nên giữ lại. Cô vẫn chưa rửa hành tỏi dại, ngày mai sẽ mang nó thì xào huyết dê.
Quả nhiên thịt dê chỉ có hơn 20 cân, tầm 26 cân, cũng rất tốt rồi.
Xương dê cũng được giữ lại. Một khúc xương cô có thể hầm ba ngày để ăn. Người trong thôn đều như thế. Vào thời điểm này phải có một xíu chất béo xuống bụng mới được.
Sở Thấm mơ mộng đẹp: Đợi khi nào bên ngoài tuyết bay đầy trời, cô ở trong nhà nhóm bếp hầm củ cải thịt dê, vừa ăn thịt dê vừa sưởi ấm, sung sướng biết bao.
...
Đúng như dự đoán của mọi người, tuyết đã rơi dày đặc. Trước đông chí một ngày, tuyết bắt đầu rơi.
Hôm nay cũng là ngày xã Dương Tử Câu họp chợ.
Tuyết không rơi vào ban đêm, mà bắt đầu rơi khi xe lừa đang trên đường đi tới xã Dương Tử Câu. Người trên xe suýt bị đông cứng, dựa sát vào nhau run cầm cập không còn tâm tư để trò chuyện.
“Tôi nói này lão Trịnh, sao ông không che bạt lên thế? Chắc chắn lần đi đi về về này sẽ khiến chúng tôi bị cảm lạnh.” Trên xe có người không nhịn được trách móc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Trịnh đánh xe thổi hàm râu: “Làm sao tôi biết tuyết rơi giữa chừng cơ chứ? Bà có trách móc tôi cũng vô ích thôi.”
Sở Thấm tựa sát vào đống rơm giành chỗ. Dù người bên cạnh ra hiệu thế nào cũng không chịu rời đi. Lúc này đống rơm vốn dùng để giảm xóc nảy tránh bị va đập vào tấm gỗ đã cứu cô một mạng.
Dương Tử Câu gần hơn Đông Hồ một tí. Có lẽ lão Trịnh cũng hơi xấu hổ, sau khi đến nơi đã vội vàng đi tìm người quen trong xã để mượn bạt.
Lần này Sở Thấm vẫn dự định mua lương thực và dầu.
Mục tiêu chuẩn xác. Sau khi xuống xe cô đã chạy đến xã cung ứng, nhưng vừa mới đi được hai bước đã nhận ra có người đi theo cô.
Nếu cô không phát hiện ra chuyện này, kiếp trước đã sớm chết rồi, làm gì còn sống đến năm 18 tuổi.
Cô lơ đãng ngoái đầu lại, nhận ra là cô gái cùng thôn đi chung xe với mình, nhưng cô lại không để ý đến.
Không phải Sở Thấm vô tư, mà là cô gái này từ lúc ở trên xe đã thỉnh thoảng liếc nhìn không chớp mắt, khiến cô khó hiểu.
Cô lục lại ký ức nhưng không tìm được chuyện nguyên chủ thiếu nợ hay đánh đập gì cô ấy... Tự nhiên nhìn chằm chằm cô khiến cô hoảng hốt.
Ồ, không kịp chạy nữa rồi.
Thật ra Trương Phi Yến đi đằng sau cũng khó hiểu – Chẳng phải kiếp trước vào thời điểm này Sở Thấm đã đi lấy chồng rồi ư?
Tại sao kiếp này lại không đi lấy chồng, trái lại còn ầm ĩ với chú thím chạy ra ngoài sống một mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Phi Yến thật sự không hiểu nổi, nhưng dù cô ấy quan sát thế nào Sở Thấm cũng không giống như người sống lại như cô ấy.
Kiếp trước cô sống đến 68 tuổi, là một bà cụ thực thụ. Dù sống lại trong thời kỳ thiếu nữ thì trên người cũng phải có hơi thở già nua. Bản thân cô ấy hiểu rõ chuyện này nhất, nên mắt thấy Sở Thấm vẫn tràn đầy sức sống thanh xuân dào dạt thì vô cùng buồn bực.
Haiz! Thôi kệ đi, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô ấy.
Bây giờ chuyện cô ấy nên giải quyết là: Làm thế nào để vượt qua ba năm sắp tới.
Ba năm cha mẹ qua đời, chết đói đầy đồng.
Sở Thấm chẳng hề hay biết một năm sau cuộc sống uống nước sông thỏa thích ăn khoai lang căng bụng của mình sẽ bị phá vỡ. Nhưng lúc này cô vẫn theo thói quen lo trước tính sau chạy đi mua mười cân gạo.
Một mặt là phòng ngừa tai họa trước khi nó xảy ra. Mặt khác... cô cảm thấy hơi nguy cơ. Chẳng phải trên báo đã nói rồi sao, đang thảo luận chuyện giới hạn lượt mua.
Người trong thôn không thích đọc báo, mà chỉ thích chơi mạt chược.
Nhưng Sở Thấm cảm thấy thím Nhân Tâm là người thông minh, nên đã đi theo bà ấy. Nhân Tâm đọc thì cô cũng đọc, hơn nữa còn đọc kỹ càng.
Quốc gia này vừa mới cất bước, trăm việc phải làm, hướng đến sự phồn thịnh, mọi nề nếp trật tự đều đang trong quá trình thiết lập. Khác với liên minh chính phủ trong kiếp trước của cô, quả thật vô cùng hoang tàn, vì thế rất nhiều chính sách đều có thể biết được từ trong tờ báo.
Sở Thấm thật sự không ngốc, đọc báo mấy ngày nay. Theo cái nhìn phiến diện của cô, cô suy đoán kinh tế có kế hoạch không thể ngăn cản, sắp đến thời đại phân phối.
Người bình thường có thể làm gì được? Tất nhiên là tranh thủ trữ hàng khi nó còn chưa đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro