Thập Niên 60: Đưa Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn
Lên Núi (2)
2024-08-02 00:10:53
“Đó là do nhân phẩm tôi tốt.” Trương Trình Xuyên thản nhiên nói, bảo vợ mình đi ở bên kia không cho Trương lão tứ có thể nhìn chằm chằm cô, rồi không dừng lại dẫn người đi.
Trương lão Tứ nhìn bóng lưng hai vợ chồng này, thật sự rất hâm mộ.
Thằng nhãi Trương Trình Xuyên này không giống gã ta à, là lưu manh trong thôn sao? Đồng dạng là người hết ăn lại nằm, dựa vào gì có thể cưới được cô vợ thành phố xinh đẹp như vậy? Mà Trương lão tứ gã ta thì còn đang độc thân?
“Đừng sợ.” Trương Trình Xuyên đi xa vỗ vỗ lưng vợ mình an ủi cô, “Trương lão tứ không dám làm gì em đâu, yên tâm.”
Trần Hạ Nguyệt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, gật đầu, "Em tin anh.”
Trương lão tứ cao không tới một mét bảy, dáng người còn gầy hơn Trương Trình Xuyên, Trần Hạ Nguyệt tin tưởng gã ta đánh không lại Trương Trình Xuyên. Như vậy, Trương Trình Xuyên nói sẽ bảo vệ mình thì cô tin.
Trương Trình Xuyên hơi quay đầu nhìn về phía vị trí vừa rồi của Trương lão Tứ, quả nhiên vẫn nên đánh gã ta một trận. Dám dùng ánh mắt ghê tởm nhìn vợ mình, đây là đang khiêu khích Trương Trình Xuyên anh sao?
Trương Trình Xuyên mặc dù chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm ở trong đại đội, nhưng mà có một anh trai tham gia quân ngũ, anh trai lại nghiêm khắc với anh từ nhỏ, Trương Trình Xuyên cũng luyện được một thân thân thủ tốt.
Công phu trên tay Trương Trình Xuyên còn là theo anh cả học, lúc anh cả không trở về anh đều tự mình luyện, anh cả trở về thì hai anh em đối chiến, cho nên Trương Trình Xuyên thật sự không phải phế vật gì.
Chính là vì có anh cả anh thúc giục, Trương Trình Xuyên mới có thể ngẫu nhiên vào núi săn vài thứ tới chợ đen đổi tiền. Tính cách của anh không thích hợp làm lính, nhưng thân thủ tốt cũng là chuyện tuyệt đối có ích, Trương Trình Xuyên sẽ không từ chối huấn luyện.
Trương Trình Xuyên dẫn theo Trần Hạ Nguyệt tiếp tục đi, mấy cô gái trẻ tuổi bên kia nhìn thân ảnh bọn họ nghị luận sôi nổi.
“Dáng dấp rất xinh đẹp nhỉ, trách không được thân thể không tốt mà Trương Trình Xuyên còn nguyện ý cưới.” Một cô gái trẻ mười bảy mười tám tuổi bĩu môi nói.
"Ai, Hiểu Mộng, cậu nói người phụ nữ người thành phố này tại sao lại muốn gả cho tên rảnh rỗi Trương Trình Xuyên này chứ?”
“Có lẽ là vì thân thể cô ta không tốt, người thành phố không muốn cưới, chỉ có thể tìm một tên vô lại ở nông thôn.” Cô gái xinh đẹp tên Hiểu Mộng khinh miệt nói.
Thời đại này cô gái nông thôn từng người từng người đều muốn gả vào trong thành, các cô vẫn là lần đầu tiên thấy cô gái trong thành gả đến nông thôn, thậm chí gả cho một tên vô lại không học vấn không nghề nghiệp.
Vợ của anh trai Trương Trình Xuyên là Trương Trình Nhạc cưới cũng là người thành phố, nhưng Trương Trình Nhạc làm lính. So với tên vô lại Trương Trình Xuyên này tốt hơn nhiều lắm, cho nên mọi người không cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng chuyện Trương Trình Xuyên cưới vợ trong thành phố, khiến cho đại đội Vân Hà thậm chí đại đội bên cạnh đều rất kinh ngạc.
"Nói cũng đúng, hình như nghe nói thân thể cô ta không tốt, không cẩn thận có thể sẽ thật sự đi mất. Cô vợ như vậy nhà ai muốn chứ? Người thành phố khẳng định không muốn, cho nên cũng chỉ có thể gả cho tên vô lại Trương Trình Xuyên này." Cô gái mười bảy mười tám tuổi nói chuyện trước đó "chợt đại ngộ" nói.
“Đúng rồi Thu Cúc, hôn sự của cô cũng đã định rồi nhỉ? Đối phương là người như thế nào?”
“Đối tượng trong nhà tôi là chiến sĩ bộ đội thôn bên cạnh.” Cô gái mười bảy mười tám tuổi tên Thu Cúc có hơn thẹn thùng nói.
“Làm lính à? Vậy đối tượng của cô có chức vị gì?”
“Là ban trưởng.”
“A? Ban trưởng à? Hình như đối tượng của Hiểu Mộng còn là trung đội trưởng.”
“Tôi lớn lên lại không đẹp bằng Hiểu Mộng.”
“Cũng đúng.”
Một đám con gái sau khi nghị luận Trương Trình Xuyên và Trần Hạ Nguyệt vài câu thì đã lại nghiêng lầu đến hôn sự của người khác, trò chuyện còn rất náo nhiệt.
Trương lão Tứ nhìn bóng lưng hai vợ chồng này, thật sự rất hâm mộ.
Thằng nhãi Trương Trình Xuyên này không giống gã ta à, là lưu manh trong thôn sao? Đồng dạng là người hết ăn lại nằm, dựa vào gì có thể cưới được cô vợ thành phố xinh đẹp như vậy? Mà Trương lão tứ gã ta thì còn đang độc thân?
“Đừng sợ.” Trương Trình Xuyên đi xa vỗ vỗ lưng vợ mình an ủi cô, “Trương lão tứ không dám làm gì em đâu, yên tâm.”
Trần Hạ Nguyệt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, gật đầu, "Em tin anh.”
Trương lão tứ cao không tới một mét bảy, dáng người còn gầy hơn Trương Trình Xuyên, Trần Hạ Nguyệt tin tưởng gã ta đánh không lại Trương Trình Xuyên. Như vậy, Trương Trình Xuyên nói sẽ bảo vệ mình thì cô tin.
Trương Trình Xuyên hơi quay đầu nhìn về phía vị trí vừa rồi của Trương lão Tứ, quả nhiên vẫn nên đánh gã ta một trận. Dám dùng ánh mắt ghê tởm nhìn vợ mình, đây là đang khiêu khích Trương Trình Xuyên anh sao?
Trương Trình Xuyên mặc dù chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm ở trong đại đội, nhưng mà có một anh trai tham gia quân ngũ, anh trai lại nghiêm khắc với anh từ nhỏ, Trương Trình Xuyên cũng luyện được một thân thân thủ tốt.
Công phu trên tay Trương Trình Xuyên còn là theo anh cả học, lúc anh cả không trở về anh đều tự mình luyện, anh cả trở về thì hai anh em đối chiến, cho nên Trương Trình Xuyên thật sự không phải phế vật gì.
Chính là vì có anh cả anh thúc giục, Trương Trình Xuyên mới có thể ngẫu nhiên vào núi săn vài thứ tới chợ đen đổi tiền. Tính cách của anh không thích hợp làm lính, nhưng thân thủ tốt cũng là chuyện tuyệt đối có ích, Trương Trình Xuyên sẽ không từ chối huấn luyện.
Trương Trình Xuyên dẫn theo Trần Hạ Nguyệt tiếp tục đi, mấy cô gái trẻ tuổi bên kia nhìn thân ảnh bọn họ nghị luận sôi nổi.
“Dáng dấp rất xinh đẹp nhỉ, trách không được thân thể không tốt mà Trương Trình Xuyên còn nguyện ý cưới.” Một cô gái trẻ mười bảy mười tám tuổi bĩu môi nói.
"Ai, Hiểu Mộng, cậu nói người phụ nữ người thành phố này tại sao lại muốn gả cho tên rảnh rỗi Trương Trình Xuyên này chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có lẽ là vì thân thể cô ta không tốt, người thành phố không muốn cưới, chỉ có thể tìm một tên vô lại ở nông thôn.” Cô gái xinh đẹp tên Hiểu Mộng khinh miệt nói.
Thời đại này cô gái nông thôn từng người từng người đều muốn gả vào trong thành, các cô vẫn là lần đầu tiên thấy cô gái trong thành gả đến nông thôn, thậm chí gả cho một tên vô lại không học vấn không nghề nghiệp.
Vợ của anh trai Trương Trình Xuyên là Trương Trình Nhạc cưới cũng là người thành phố, nhưng Trương Trình Nhạc làm lính. So với tên vô lại Trương Trình Xuyên này tốt hơn nhiều lắm, cho nên mọi người không cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng chuyện Trương Trình Xuyên cưới vợ trong thành phố, khiến cho đại đội Vân Hà thậm chí đại đội bên cạnh đều rất kinh ngạc.
"Nói cũng đúng, hình như nghe nói thân thể cô ta không tốt, không cẩn thận có thể sẽ thật sự đi mất. Cô vợ như vậy nhà ai muốn chứ? Người thành phố khẳng định không muốn, cho nên cũng chỉ có thể gả cho tên vô lại Trương Trình Xuyên này." Cô gái mười bảy mười tám tuổi nói chuyện trước đó "chợt đại ngộ" nói.
“Đúng rồi Thu Cúc, hôn sự của cô cũng đã định rồi nhỉ? Đối phương là người như thế nào?”
“Đối tượng trong nhà tôi là chiến sĩ bộ đội thôn bên cạnh.” Cô gái mười bảy mười tám tuổi tên Thu Cúc có hơn thẹn thùng nói.
“Làm lính à? Vậy đối tượng của cô có chức vị gì?”
“Là ban trưởng.”
“A? Ban trưởng à? Hình như đối tượng của Hiểu Mộng còn là trung đội trưởng.”
“Tôi lớn lên lại không đẹp bằng Hiểu Mộng.”
“Cũng đúng.”
Một đám con gái sau khi nghị luận Trương Trình Xuyên và Trần Hạ Nguyệt vài câu thì đã lại nghiêng lầu đến hôn sự của người khác, trò chuyện còn rất náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro