[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Dạy dỗ (2)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Niệm Doanh dòm hai mẹ con ở đối diện, mím môi cười, cầm bánh lên ăn, ngồi chờ hai người chiến đấu. Theo kinh nghiệm quan sát mấy ngày liên tiếp, trăm phần trăm là em trai sẽ bại trận, sau đó bị thím dạy dỗ.
Tiểu Hắc Đản cắn đũa trầm mặc trong chốc lát, há miệng, cầm bánh lên, cái miệng nhỏ ăn đặc biệt quý trọng, trông cứ như có hôm nay không ngày mai.
Tô Duệ: "..."
Không khoan tay ngồi nhìn!
"Được rồi.” Tô Duệ gắp một cái để vào trong bát cậu bé: “Cho con thêm một cái, đừng có làm như mẹ ngược đãi con lắm."
Mặt Lâm Niệm Doanh căng lên, không để tiếng cười tràn ra khỏi cổ họng, lặng lẽ gắp một cái bỏ vào trong bát Tiểu Hắc Đản.
"Cảm ơn mẹ! Cảm ơn anh!" Tiểu Hắc Đản hoan hô, ôm bát nhìn hai người, cười ranh mãnh, há to miệng ăn.
"Niệm Doanh.” Tô Duệ nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Niệm Doanh, hỏi: “Chiêu vừa rồi của Tiểu Hắc Đản tên gì?"
"Kế đáng thương ạ?" Gần đây nội dung học nhiều mà phức tạp, Lâm Niệm Doanh không chắc nói.
"Ừ, có chút.” Tô Duệ gắp bánh, chấm ít giấm, bỏ vào trong miệng, nuốt xuống, sau đó liếc nhìn Tiểu Hắc Đản đang đắc ý, nói: “Nếu có thể kiềm chế, không lộ ra biểu cảm đắc ý thì tốt hơn."
Lâm Niệm Doanh nhìn Tiểu Hắc Đản, không nhịn được cười, nói: "Ha ha, thím, không phải bây giờ thím đặc biệt muốn đánh Tiểu Hắc Đản chứ?"
"Vậy thì không đến nỗi.” Tô Duệ nhàn nhạt nói: “Là người khác thì chưa chắc."
Lâm Niệm Doanh suy nghĩ một hồi, nghe dạy mà gật gật đầu: “Thím là người lớn, tất nhiên không so đo với em trai chỉ vì một cái bánh. Nhưng nếu hôm nay, vị trí của thím đổi thành một đứa trẻ cùng tuổi với chúng cháu, cho bánh rán sau đó thấy vẻ mặt này của em trai, kịp phản ứng bị lừa gạt, thì nhất định sẽ nhào lên đoạt lại bánh."
Tô Duệ gật đầu: "Ngược lại, nếu Tiểu Hắc Đản cẩn thận ăn xong bánh trong bát, rồi tiếp tục tha thiết dòm chúng ta, làm bộ đáng thương thèm ăn thì cháu đoán xem, vào lúc này, thím có thể cho nó cái còn lại trong bát không?"
Bánh rất ngon, Lâm Niệm Doanh đổi vị trí suy nghĩ, nếu là một đứa bé khác đứng ở vị trí thím, sợ là không quá muốn, nên cậu bé trả lời không quá chắc chắn: "Sẽ... Ạ?"
"Ừ, tỷ lệ cho ít nhất sẽ chiếm năm năm. Hơn nữa.” Tô Duệ liếc mắt, chống tai, mắt nhìn Tiểu Hắc Đản đang nhìn qua lại giữa cô và Niệm Doanh qua: “Tiểu Hắc Đản còn có thể nhờ đó mà có thêm một người bạn cùng chơi, hoặc là bị một nhóm bạn, mà không phải là một kẻ thù hận nó đến ngứa răng, muốn đánh nó."
"Cho nên..." Lâm Niệm Doanh nhìn nét mặt sợ hãi của Tiểu Hắc Đản đang ăn bánh, nhịn cười, kết luận giúp thím: “Em trai không quá thông minh."
Tô Duệ ăn cái bánh cuối cùng, bưng bát cháo, ung dung thong thả mà ăn, nhưng trong lòng nói: Tiểu Hắc Đản có tí khôn vặt, nhưng nếu làm được cái sau thì cậu bé đúng là một người khó nhìn thấu.
"Tô Mai.” Trương Ninh mặc áo tơi, giày cỏ, đeo giỏ trúc, xách cái cuốc, đi tới hỏi: “Tôi muốn đi ra sau rừng trúc, đào chút măng về để ướp măng chua, em có muốn đi không?"
"Được, chờ tôi một chút." Ăn khoai tây suốt cũng sẽ ngán, có thể có thêm nhiều lựa chọn thì không thể tốt hơn nữa.
Thu dọn bát đũa, đưa hai đứa trẻ đến nhà họ Vương học chữ với bà cụ, Tô Duệ đeo giỏ trúc, cầm cái xẻng đi theo Trương Ninh lên núi.
Giờ đang mưa phùn lất phất, trong núi tràn ngập hơi nước, như mây như sương mù, trông khá giống tiên cảnh.
Tô Duệ, Trương Ninh đeo giỏ trúc đi vào núi, cực kỳ yên tĩnh, cứ như trừ mưa gió ra thì chỉ còn lại tiếng xào xạc khi hai người đi qua cây ngải.
Trương Ninh quay đầu nhìn đường núi cây cối rậm rạp, cây ngải mọc um tùm, mà trong lòng có hơi sợ hãi: "Tô Mai, có phải chúng ta đi xa quá không? Măng trong rừng tre đắng vừa rồi ở chân núi cũng không tệ..."
"Măng nhỏ, đào khắp rừng trúc cũng không đủ cho hai ta ướp được hai vò.” Tô Duệ đánh giá cây cối ở bốn phía: “Chúng ta đi về phía trước một chút, phía trước có một rừng trúc gai, tôi nghe người ta nói, măng ở rừng trúc gai đặc ruột, thịt nhiều, còn tươi."
Kiếp trước, sau nhà chị An có một khu rừng trúc, cứ đến hai mùa đông xuân là chị An sẽ gọi điện thoại về kêu người nhà đào tươi măng gửi tới, để trên bàn ăn có thêm mấy món ngon theo mùa.
Có lẽ Tô Duệ không nhận ra phần lớn nguồn gốc của nguyên liệu nấu ăn, nhưng đồ ngon, ăn gì vào mùa nào ngon nhất tươi nhất thì cô vẫn biết.
"Chị Trương, trong núi này có cây tể thái không?"
"Cây tể thái!" Trương Ninh sững sờ: “Không phải em đạp dưới chân sao?"
"A.” Tô Duệ nhấc chân, lá xanh non nối thành mảnh: “Những thứ này sao?"
Vừa dứt lời, Tô Duệ đã biết lỡ lời, cười nói: "Không giống nhau chỗ chúng tôi nhỉ, hình như non hơn. Đất badan ở cao nguyên thiếu nước, rau củ dại đều khô cằn."
Trương Ninh gật đầu: "Phải đào à? Cái này ăn tốn dầu, dầu ít thì nhạt nhẽo lắm."
Lâm Niệm Doanh dòm hai mẹ con ở đối diện, mím môi cười, cầm bánh lên ăn, ngồi chờ hai người chiến đấu. Theo kinh nghiệm quan sát mấy ngày liên tiếp, trăm phần trăm là em trai sẽ bại trận, sau đó bị thím dạy dỗ.
Tiểu Hắc Đản cắn đũa trầm mặc trong chốc lát, há miệng, cầm bánh lên, cái miệng nhỏ ăn đặc biệt quý trọng, trông cứ như có hôm nay không ngày mai.
Tô Duệ: "..."
Không khoan tay ngồi nhìn!
"Được rồi.” Tô Duệ gắp một cái để vào trong bát cậu bé: “Cho con thêm một cái, đừng có làm như mẹ ngược đãi con lắm."
Mặt Lâm Niệm Doanh căng lên, không để tiếng cười tràn ra khỏi cổ họng, lặng lẽ gắp một cái bỏ vào trong bát Tiểu Hắc Đản.
"Cảm ơn mẹ! Cảm ơn anh!" Tiểu Hắc Đản hoan hô, ôm bát nhìn hai người, cười ranh mãnh, há to miệng ăn.
"Niệm Doanh.” Tô Duệ nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Niệm Doanh, hỏi: “Chiêu vừa rồi của Tiểu Hắc Đản tên gì?"
"Kế đáng thương ạ?" Gần đây nội dung học nhiều mà phức tạp, Lâm Niệm Doanh không chắc nói.
"Ừ, có chút.” Tô Duệ gắp bánh, chấm ít giấm, bỏ vào trong miệng, nuốt xuống, sau đó liếc nhìn Tiểu Hắc Đản đang đắc ý, nói: “Nếu có thể kiềm chế, không lộ ra biểu cảm đắc ý thì tốt hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Niệm Doanh nhìn Tiểu Hắc Đản, không nhịn được cười, nói: "Ha ha, thím, không phải bây giờ thím đặc biệt muốn đánh Tiểu Hắc Đản chứ?"
"Vậy thì không đến nỗi.” Tô Duệ nhàn nhạt nói: “Là người khác thì chưa chắc."
Lâm Niệm Doanh suy nghĩ một hồi, nghe dạy mà gật gật đầu: “Thím là người lớn, tất nhiên không so đo với em trai chỉ vì một cái bánh. Nhưng nếu hôm nay, vị trí của thím đổi thành một đứa trẻ cùng tuổi với chúng cháu, cho bánh rán sau đó thấy vẻ mặt này của em trai, kịp phản ứng bị lừa gạt, thì nhất định sẽ nhào lên đoạt lại bánh."
Tô Duệ gật đầu: "Ngược lại, nếu Tiểu Hắc Đản cẩn thận ăn xong bánh trong bát, rồi tiếp tục tha thiết dòm chúng ta, làm bộ đáng thương thèm ăn thì cháu đoán xem, vào lúc này, thím có thể cho nó cái còn lại trong bát không?"
Bánh rất ngon, Lâm Niệm Doanh đổi vị trí suy nghĩ, nếu là một đứa bé khác đứng ở vị trí thím, sợ là không quá muốn, nên cậu bé trả lời không quá chắc chắn: "Sẽ... Ạ?"
"Ừ, tỷ lệ cho ít nhất sẽ chiếm năm năm. Hơn nữa.” Tô Duệ liếc mắt, chống tai, mắt nhìn Tiểu Hắc Đản đang nhìn qua lại giữa cô và Niệm Doanh qua: “Tiểu Hắc Đản còn có thể nhờ đó mà có thêm một người bạn cùng chơi, hoặc là bị một nhóm bạn, mà không phải là một kẻ thù hận nó đến ngứa răng, muốn đánh nó."
"Cho nên..." Lâm Niệm Doanh nhìn nét mặt sợ hãi của Tiểu Hắc Đản đang ăn bánh, nhịn cười, kết luận giúp thím: “Em trai không quá thông minh."
Tô Duệ ăn cái bánh cuối cùng, bưng bát cháo, ung dung thong thả mà ăn, nhưng trong lòng nói: Tiểu Hắc Đản có tí khôn vặt, nhưng nếu làm được cái sau thì cậu bé đúng là một người khó nhìn thấu.
"Tô Mai.” Trương Ninh mặc áo tơi, giày cỏ, đeo giỏ trúc, xách cái cuốc, đi tới hỏi: “Tôi muốn đi ra sau rừng trúc, đào chút măng về để ướp măng chua, em có muốn đi không?"
"Được, chờ tôi một chút." Ăn khoai tây suốt cũng sẽ ngán, có thể có thêm nhiều lựa chọn thì không thể tốt hơn nữa.
Thu dọn bát đũa, đưa hai đứa trẻ đến nhà họ Vương học chữ với bà cụ, Tô Duệ đeo giỏ trúc, cầm cái xẻng đi theo Trương Ninh lên núi.
Giờ đang mưa phùn lất phất, trong núi tràn ngập hơi nước, như mây như sương mù, trông khá giống tiên cảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Duệ, Trương Ninh đeo giỏ trúc đi vào núi, cực kỳ yên tĩnh, cứ như trừ mưa gió ra thì chỉ còn lại tiếng xào xạc khi hai người đi qua cây ngải.
Trương Ninh quay đầu nhìn đường núi cây cối rậm rạp, cây ngải mọc um tùm, mà trong lòng có hơi sợ hãi: "Tô Mai, có phải chúng ta đi xa quá không? Măng trong rừng tre đắng vừa rồi ở chân núi cũng không tệ..."
"Măng nhỏ, đào khắp rừng trúc cũng không đủ cho hai ta ướp được hai vò.” Tô Duệ đánh giá cây cối ở bốn phía: “Chúng ta đi về phía trước một chút, phía trước có một rừng trúc gai, tôi nghe người ta nói, măng ở rừng trúc gai đặc ruột, thịt nhiều, còn tươi."
Kiếp trước, sau nhà chị An có một khu rừng trúc, cứ đến hai mùa đông xuân là chị An sẽ gọi điện thoại về kêu người nhà đào tươi măng gửi tới, để trên bàn ăn có thêm mấy món ngon theo mùa.
Có lẽ Tô Duệ không nhận ra phần lớn nguồn gốc của nguyên liệu nấu ăn, nhưng đồ ngon, ăn gì vào mùa nào ngon nhất tươi nhất thì cô vẫn biết.
"Chị Trương, trong núi này có cây tể thái không?"
"Cây tể thái!" Trương Ninh sững sờ: “Không phải em đạp dưới chân sao?"
"A.” Tô Duệ nhấc chân, lá xanh non nối thành mảnh: “Những thứ này sao?"
Vừa dứt lời, Tô Duệ đã biết lỡ lời, cười nói: "Không giống nhau chỗ chúng tôi nhỉ, hình như non hơn. Đất badan ở cao nguyên thiếu nước, rau củ dại đều khô cằn."
Trương Ninh gật đầu: "Phải đào à? Cái này ăn tốn dầu, dầu ít thì nhạt nhẽo lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro