[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Lão Lâm (1)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rất tức giận! Nhưng không thừa nhận cũng không được, hôm nay mình hạ lệnh điều tra Tô Mai thật, thì với tính tình của Triệu Khác, anh trở lại sẽ thực sự có can đảm rút súng với mình. Vấn đề là, chuyện này... Triệu Khác cố nhiên phải bị trừng phạt, nhưng mình cũng không được tốt, dù sao Tô Mai cũng là người nhà liệt sĩ.
Sĩ quan hậu cần dò xét sắc mặt đen thui của Chu Trường Cung, sờ lỗ mũi, rất không được tự nhiên, chỉ cảm thấy trên người Tô Mai có hơi bất thường nên cứ tới đây báo một tiếng, tránh cho có cái gì thật thì hối hận cũng đã muộn rồi.
Chính uỷ Tống cũng có lý, người nhà liệt sĩ, bọn họ một người không hợp lý, một người bất thường. Theo tư tưởng vốn có, muốn bắt người điều tra, há không chỉ làm người ta đau lòng, không làm tốt còn xảy ra án mạng.
Bây giờ, chuyện này là mình xúc động lỗ mãng.
Chính uỷ Tống đạp cửa rời đi, sư đoàn trưởng Chu chỉ có thể tự cho nấc thang.
Sau khi hắng giọng, sĩ quan hậu cần thử dò xét: "Nếu không, tôi gọi điện thoại cho lão Lâm, hỏi xem tình huống năm đó lão Lâm cho người ta đến Thiểm Bắc điều tra."
Mắt Chu Trường Cung sáng lên, lão Lâm bất hòa với hai đứa con trai, không nhắc tới Lâm Hồng Quân, Lâm Kiến Nghiệp hy sinh lâu như vậy mà cũng không thấy lão Lâm gọi điện thoại tới, quan tâm đến tình trạng gần đây của hai cháu trai và Tô Mai.
Sợ là trong lòng chỉ mong tìm ra chỗ sai của Tô Mai, mượn cớ này bỏ đi ba phiền phức này.
Lúc này mình gọi điện thoại tới, nói không chừng lão Lâm còn cung cấp chút tài liệu thực tế, cho một lời chắc chắn, đại nghĩa diệt thân gì đó.
Lúc đó, Triệu Khác trở về, muốn ra mặt vì Tô Mai thì cũng đã muộn.
Oan có đầu, nợ có chủ, anh muốn trách cũng không trách lên đầu mình.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Chu Trường Cung dần dần có nụ cười.
Sĩ quan hậu cần thấy kỳ lạ, trong bụng đột nhiên bất an.
"Tôi gọi đi.” Sĩ quan hậu cần đoạt lấy điện thoại trong tay Chu Trường Cung, dưới cái nhìn soi mói ngạc nhiên của Chu Trường Cung, cười gượng nói: “Tôi tương đối biết tình huống."
Chu Trường Cung suy nghĩ rồi hơi gật đầu, đưa sổ điện thoại tới.
Sĩ quan hậu cần nhận lấy, nhìn chằm chằm dãy số kia, hít sâu một hơi, gọi.
Thành ủy Hoa Thành, thư ký nhận điện thoại, nói "Chờ một chút", đứng dậy đi tới phòng làm việc cách vách, nói với ông già đang cúi đầu làm việc: "Phó bí thư Lâm, bộ đội hải đảo gọi điện tới."
Tay ông lão viết chữ đột nhiên dừng một lát, đầu bút đâm rách tờ giấy tài liệu, trời tối phòng tối, một ngọn đèn trên bàn làm việc, bóng dáng cứng ngắc của ông lão dài dằng dặc dưới ánh đèn, tựa như hình bóng của thời gian, mang theo mấy phần tang thương tiêu điều. Hồi lâu sau, ông già không chắc mà hỏi một câu: "Ai gọi điện tới?"
Thư ký cung kính đứng ở cửa: "Bộ đội hải đảo, sư đoàn trưởng Chu gọi điện tới."
Bộ đội hải đảo là cách gọi bên ngoài, hai người đều biết tính chất của nó, cũng biết người duy nhất trong bộ đội có quan hệ với ông lão đã hồn đoạn biên cương mấy ngày trước.
"Mang lại đây."
"Vâng!"
Điện thoại trên bàn vang lên mấy tiếng, ông lão mới buông bút, tay phải khẽ run mà kéo, sau đó cầm lên.
"Chuyện gì, nói." Giọng nói lạnh lùng vô cùng.
"Chào phó bí thư Lâm, tôi là sĩ quan hậu cần quản lý hậu cần cơm nước ở bộ đội hải đảo Trần Đại Minh, sau khi Lâm Kiến Nghiệp hy sinh..."
Tay Lão Lâm cầm điện thoại siết chặt, đè ngực, ánh mắt hoảng hốt.
"Bộ đội chăm sóc Tô Mai, để cô ấy vào nhà ăn canh tác làm việc, tôi phát hiện ra một vài tình huống, muốn kiểm tra với phó bí thư Lâm một chút.” Sĩ quan hậu cần chờ, trong điện thoại yên lặng không tiếng động, trong lòng thấp thỏm, người cũng căng thẳng: “Nghe chính uỷ Tống của chúng tôi nói, mấy năm trước ngài phái người đến Thiểm Bắc điều tra nhà Tô Mai, vậy ngài có biết Tô Mai biết cắt giấy, có kỹ năng dùng dao tốt không?"
Tinh thần Lão Lâm hoảng hốt mà "Ừ" một tiếng, tay run run mở ngăn kéo, kéo mấy cái mà không kéo ra.
Thư ký không yên tâm, vẫn luôn đứng ở cửa, nghe thấy động tĩnh thì vội mở cửa xông vào, kéo ngăn kéo ra, lấy một cái hộp trắng nhỏ, mở ra, đổ thuốc, nhét vào trong miệng Lão Lâm, bưng nước tới cho Lão Lâm.
Ừ, ừ là ý gì?
Sĩ quan hậu cần cầm điện thoại mơ hồ nghĩ: là biết không?
Nói như vậy, kỹ năng dùng dao của Tô Mai là công khai, công bố ở trong tài liệu.
Sĩ quan hậu cần dời điện thoại, nhìn về phía Chu Trường Cung.
"Nói thế nào?" Chu Trường Cung vội la lên.
"Lão Lâm biết Tô Mai có kỹ năng dùng dao tốt.” Sĩ quan hậu cần che ống máy nói, xin chỉ thị: “Còn phải hỏi không?"
"Nếu biết rồi còn hỏi cái rắm!" Chu Trường Cung giận đến độ phất tay với sĩ quan hậu cần.
Sĩ quan hậu cần vội dời tay, hướng về phía ống nói nói câu "Quấy rầy rồi", rồi cúp điện thoại, chào Chu Trường Cung, nhẹ nhõm ra khỏi quân đội.
Rất tức giận! Nhưng không thừa nhận cũng không được, hôm nay mình hạ lệnh điều tra Tô Mai thật, thì với tính tình của Triệu Khác, anh trở lại sẽ thực sự có can đảm rút súng với mình. Vấn đề là, chuyện này... Triệu Khác cố nhiên phải bị trừng phạt, nhưng mình cũng không được tốt, dù sao Tô Mai cũng là người nhà liệt sĩ.
Sĩ quan hậu cần dò xét sắc mặt đen thui của Chu Trường Cung, sờ lỗ mũi, rất không được tự nhiên, chỉ cảm thấy trên người Tô Mai có hơi bất thường nên cứ tới đây báo một tiếng, tránh cho có cái gì thật thì hối hận cũng đã muộn rồi.
Chính uỷ Tống cũng có lý, người nhà liệt sĩ, bọn họ một người không hợp lý, một người bất thường. Theo tư tưởng vốn có, muốn bắt người điều tra, há không chỉ làm người ta đau lòng, không làm tốt còn xảy ra án mạng.
Bây giờ, chuyện này là mình xúc động lỗ mãng.
Chính uỷ Tống đạp cửa rời đi, sư đoàn trưởng Chu chỉ có thể tự cho nấc thang.
Sau khi hắng giọng, sĩ quan hậu cần thử dò xét: "Nếu không, tôi gọi điện thoại cho lão Lâm, hỏi xem tình huống năm đó lão Lâm cho người ta đến Thiểm Bắc điều tra."
Mắt Chu Trường Cung sáng lên, lão Lâm bất hòa với hai đứa con trai, không nhắc tới Lâm Hồng Quân, Lâm Kiến Nghiệp hy sinh lâu như vậy mà cũng không thấy lão Lâm gọi điện thoại tới, quan tâm đến tình trạng gần đây của hai cháu trai và Tô Mai.
Sợ là trong lòng chỉ mong tìm ra chỗ sai của Tô Mai, mượn cớ này bỏ đi ba phiền phức này.
Lúc này mình gọi điện thoại tới, nói không chừng lão Lâm còn cung cấp chút tài liệu thực tế, cho một lời chắc chắn, đại nghĩa diệt thân gì đó.
Lúc đó, Triệu Khác trở về, muốn ra mặt vì Tô Mai thì cũng đã muộn.
Oan có đầu, nợ có chủ, anh muốn trách cũng không trách lên đầu mình.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Chu Trường Cung dần dần có nụ cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sĩ quan hậu cần thấy kỳ lạ, trong bụng đột nhiên bất an.
"Tôi gọi đi.” Sĩ quan hậu cần đoạt lấy điện thoại trong tay Chu Trường Cung, dưới cái nhìn soi mói ngạc nhiên của Chu Trường Cung, cười gượng nói: “Tôi tương đối biết tình huống."
Chu Trường Cung suy nghĩ rồi hơi gật đầu, đưa sổ điện thoại tới.
Sĩ quan hậu cần nhận lấy, nhìn chằm chằm dãy số kia, hít sâu một hơi, gọi.
Thành ủy Hoa Thành, thư ký nhận điện thoại, nói "Chờ một chút", đứng dậy đi tới phòng làm việc cách vách, nói với ông già đang cúi đầu làm việc: "Phó bí thư Lâm, bộ đội hải đảo gọi điện tới."
Tay ông lão viết chữ đột nhiên dừng một lát, đầu bút đâm rách tờ giấy tài liệu, trời tối phòng tối, một ngọn đèn trên bàn làm việc, bóng dáng cứng ngắc của ông lão dài dằng dặc dưới ánh đèn, tựa như hình bóng của thời gian, mang theo mấy phần tang thương tiêu điều. Hồi lâu sau, ông già không chắc mà hỏi một câu: "Ai gọi điện tới?"
Thư ký cung kính đứng ở cửa: "Bộ đội hải đảo, sư đoàn trưởng Chu gọi điện tới."
Bộ đội hải đảo là cách gọi bên ngoài, hai người đều biết tính chất của nó, cũng biết người duy nhất trong bộ đội có quan hệ với ông lão đã hồn đoạn biên cương mấy ngày trước.
"Mang lại đây."
"Vâng!"
Điện thoại trên bàn vang lên mấy tiếng, ông lão mới buông bút, tay phải khẽ run mà kéo, sau đó cầm lên.
"Chuyện gì, nói." Giọng nói lạnh lùng vô cùng.
"Chào phó bí thư Lâm, tôi là sĩ quan hậu cần quản lý hậu cần cơm nước ở bộ đội hải đảo Trần Đại Minh, sau khi Lâm Kiến Nghiệp hy sinh..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Lão Lâm cầm điện thoại siết chặt, đè ngực, ánh mắt hoảng hốt.
"Bộ đội chăm sóc Tô Mai, để cô ấy vào nhà ăn canh tác làm việc, tôi phát hiện ra một vài tình huống, muốn kiểm tra với phó bí thư Lâm một chút.” Sĩ quan hậu cần chờ, trong điện thoại yên lặng không tiếng động, trong lòng thấp thỏm, người cũng căng thẳng: “Nghe chính uỷ Tống của chúng tôi nói, mấy năm trước ngài phái người đến Thiểm Bắc điều tra nhà Tô Mai, vậy ngài có biết Tô Mai biết cắt giấy, có kỹ năng dùng dao tốt không?"
Tinh thần Lão Lâm hoảng hốt mà "Ừ" một tiếng, tay run run mở ngăn kéo, kéo mấy cái mà không kéo ra.
Thư ký không yên tâm, vẫn luôn đứng ở cửa, nghe thấy động tĩnh thì vội mở cửa xông vào, kéo ngăn kéo ra, lấy một cái hộp trắng nhỏ, mở ra, đổ thuốc, nhét vào trong miệng Lão Lâm, bưng nước tới cho Lão Lâm.
Ừ, ừ là ý gì?
Sĩ quan hậu cần cầm điện thoại mơ hồ nghĩ: là biết không?
Nói như vậy, kỹ năng dùng dao của Tô Mai là công khai, công bố ở trong tài liệu.
Sĩ quan hậu cần dời điện thoại, nhìn về phía Chu Trường Cung.
"Nói thế nào?" Chu Trường Cung vội la lên.
"Lão Lâm biết Tô Mai có kỹ năng dùng dao tốt.” Sĩ quan hậu cần che ống máy nói, xin chỉ thị: “Còn phải hỏi không?"
"Nếu biết rồi còn hỏi cái rắm!" Chu Trường Cung giận đến độ phất tay với sĩ quan hậu cần.
Sĩ quan hậu cần vội dời tay, hướng về phía ống nói nói câu "Quấy rầy rồi", rồi cúp điện thoại, chào Chu Trường Cung, nhẹ nhõm ra khỏi quân đội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro