[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Té xỉu lần nữa...
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Duệ nhìn hai đứa khóc, trong lòng ê ẩm chua xót theo. Kiếp trước cô chưa từng kết hôn, chưa từng sinh con, chưa từng nuôi con. Đột nhiên tiếp nhận trách nhiệm của nguyên chủ, cô cũng chỉ coi là mình nhận nhiệm vụ, thực hiện một phần chức trách.
Nhưng chuyện tình cảm không phải là sức người tính toán và khống chế. Sự gắn bó, tin tưởng, khăng khít của hai người làm cho cô bất tri bất giác hòa nhập vào gia đình nhỏ này, đồng thời cũng buông lỏng cảnh giác, giờ phút này còn muốn... Học cách đáp lại tình thân không muốn xa rời này.
Ôm vai, ôm người vào trong ngực, Tô Duệ nhẹ vỗ lưng hai đứa trẻ, cười nói: "Đừng khóc, mẹ làm việc một ngày mệt nhọc, rất đói. Mẹ mang theo gạo và cá biển trở về, mẹ bảo bà Vương nấu cơm trắng và cá biển cho chúng ta ăn có được không?"
"Vâng." Hai đứa thút thít gật đầu ở trên vai cô.
Tô Duệ buông hai đứa trẻ ra, được bà Vương và Trương Ninh đỡ đứng lên, được hai người đỡ vào nhà.
Tắm nước nóng, thay quần áo khác, rồi được hai người đè ở trên giường.
"Tiểu Mai, hay đến bệnh viện xem một chút đi?" Bà Vương nhìn sắc mặt Tô Duệ vẫn hơi tái nhợt, không yên lòng nói: “Để người ta kiểm tra xem là thiếu dinh dưỡng, hay là tụt huyết áp?"
Trương Ninh cũng khuyên nhủ: "Bệnh nhẹ không thể kéo dài, để người ta xem đi, thiếu gì bổ nấy."
"Không sao, chỉ là đừng đứng đột ngột không kịp hồi phục." Tô Duệ có siêu năng lực, hơn nữa dị năng của cô rất đặc thù, nên không cảm thấy bệnh tim của nguyên chủ là bệnh nặng gì.
Lúc trước cô quên mất, bây giờ cô lấy năng lượng dị năng, thời thời khắc khắc nuôi dưỡng ủ ẩm, tin chắc không thể hết bệnh thì cũng có thể giúp cô chống đỡ mấy chục năm.
"Thật sự không có chuyện gì?" Bà Vương nhìn cô xác định, nói.
"Không sao." Tô Duệ cười lắc đầu.
"Vậy được rồi, cháu nghỉ ngơi đi, lát nữa nấu cơm xong, bác để tiểu Ninh bưng tới cho cháu."
Quả thật Tô Duệ cũng mệt mỏi: "Trong giỏ trúc Cháu mang về chứa đầy thức ăn, bác xem rồi dùng, đừng khách khí."
"Được được, không khách khí với cháu.” Bà Vương dịch chăn giúp cô, vỗ một cái: “Ngủ đi! Niệm Doanh, Niệm Huy có bác và tiểu Ninh rồi."
Tô Duệ nghe lời nhắm mắt.
Buổi tối, tiểu đoàn trưởng Vương trở về, thấy hai đứa trẻ bưng bát ấm ức, không có khẩu vị gì thì không khỏi kinh ngạc nhíu mày, nghiêng đầu hỏi vợ: "Sao vậy?"
Thường ngày ăn cơm rất có tinh thần, Niệm Doanh còn lịch sự, Tiểu Hắc Đản như một con cọp nhỏ, ăn như hổ đói.
"Tô Mai đi làm về, ôm hai đứa trẻ rồi ngất ở trong sân."
"A!" Tiểu đoàn trưởng Vương bỗng nhiên quăng bát, đứng lên: “Người đâu? Đưa đến bệnh viện chưa?"
Trương Ninh sợ hết hồn, trố mắt nói: "Ở nhà, đang nằm."
Tiểu đoàn trưởng Vương đẩy ghế ra, cầm áo mưa, vừa mặc, vừa gọi Trương Ninh vẫn còn ngẩn ngơ: "Còn ngớ ra làm gì, mau mặc áo mưa vào, đi theo anh."
"Đi, đi đâu?"
"Đưa Tô Mai đi bệnh viện?"
"Vương Tuấn!" Bà Vương đặt bát xuống: “Con đi theo mẹ."
"Mẹ?"
Bà Vương ra khỏi gian nhà chính, vừa đi tới phòng đông, vừa quay đầu thúc giục: "Còn không qua đây."
Tiểu đoàn trưởng Vương nhìn về phía bóng đêm mà thở ra một hơi, nối gót đuổi theo.
Bà Vương mở cửa ra, ngồi xuống ở trên ghế, trầm mặt hỏi: "Tô Mai ngất xỉu, trước sau không tới hai phút đã tỉnh. Mà con căng thẳng như vậy, có phải khi còn sống Kiến Nghiệp đề cập với con cái gì không?"
Trước sau mấy ngày, Tô Mai hôn mê hai lần, suy nghĩ một chút, bà cụ cũng cảm thấy có hơi không đúng.
"Vâng.” Tiểu đoàn trưởng Vương sờ túi, hút một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay: “Năm ngoái làm nhiệm vụ, chúng con mai phục ở trong một thung lũng, lúc chờ đợi có nhắc tới người nhà, anh ấy nói... Từ nhỏ vợ anh ấy có bệnh tim, thật ra anh ấy rất sợ, có một ngày tin tức mình hy sinh truyền về..."
Bà cụ đỏ mắt, nức nở nói: "Vậy nó còn để Tô Mai tới quân đội..."
Tay tiểu đoàn trưởng Vương run run sờ bật lửa, đốt thuốc, hít sâu một hơi: "Đầu năm bộ đội đổi thành phòng thủ từ trạng thái chẩn bị chiến đấu, huấn... Nhiệm vụ lần này tới đột nhiên, người dẫn đội lại là thiên tài Triệu Khác nêu cao tên tuổi trong quân đội, cộng thêm năng lực Kiến Nghiệp cũng không yếu, chẳng ai nghĩ tới..."
Trước đó, chiến hữu bên cạnh sẽ bị đối phương mua chuộc, hướng về phía giết Kiến Nghiệp mang theo tài liệu. Đến cuối cùng, giữ được tài liệu, nhưng người... Nghe nói, tài liệu bị hơn mười chiến sĩ tìm, ngăn chặn, lúc nộp lên thấm đầy máu tươi, đậm nhạt không rõ, Kiến Nghiệp là người cuối cùng hy sinh, nhưng không phải người thứ nhất, cũng không phải người thứ hai...
Tiểu đoàn trưởng Vương lau mặt, dập tắt thuốc trong tay: “Mẹ ở nhà trông hai đứa trẻ, con và tiểu Ninh đưa Tô Mai đến bệnh viện xem."
Bà cụ phất tay: "Mau đi đi!"
Tô Duệ tỉnh trước khi cả hai đến, tất nhiên cô không muốn đến bệnh viện, nhưng không lay chuyển được hai vợ chồng.
Đến bệnh viện quân y, nói là bệnh tim, làm ông viện trưởng cũng kinh ngạc.
Tô Duệ nhìn hai đứa khóc, trong lòng ê ẩm chua xót theo. Kiếp trước cô chưa từng kết hôn, chưa từng sinh con, chưa từng nuôi con. Đột nhiên tiếp nhận trách nhiệm của nguyên chủ, cô cũng chỉ coi là mình nhận nhiệm vụ, thực hiện một phần chức trách.
Nhưng chuyện tình cảm không phải là sức người tính toán và khống chế. Sự gắn bó, tin tưởng, khăng khít của hai người làm cho cô bất tri bất giác hòa nhập vào gia đình nhỏ này, đồng thời cũng buông lỏng cảnh giác, giờ phút này còn muốn... Học cách đáp lại tình thân không muốn xa rời này.
Ôm vai, ôm người vào trong ngực, Tô Duệ nhẹ vỗ lưng hai đứa trẻ, cười nói: "Đừng khóc, mẹ làm việc một ngày mệt nhọc, rất đói. Mẹ mang theo gạo và cá biển trở về, mẹ bảo bà Vương nấu cơm trắng và cá biển cho chúng ta ăn có được không?"
"Vâng." Hai đứa thút thít gật đầu ở trên vai cô.
Tô Duệ buông hai đứa trẻ ra, được bà Vương và Trương Ninh đỡ đứng lên, được hai người đỡ vào nhà.
Tắm nước nóng, thay quần áo khác, rồi được hai người đè ở trên giường.
"Tiểu Mai, hay đến bệnh viện xem một chút đi?" Bà Vương nhìn sắc mặt Tô Duệ vẫn hơi tái nhợt, không yên lòng nói: “Để người ta kiểm tra xem là thiếu dinh dưỡng, hay là tụt huyết áp?"
Trương Ninh cũng khuyên nhủ: "Bệnh nhẹ không thể kéo dài, để người ta xem đi, thiếu gì bổ nấy."
"Không sao, chỉ là đừng đứng đột ngột không kịp hồi phục." Tô Duệ có siêu năng lực, hơn nữa dị năng của cô rất đặc thù, nên không cảm thấy bệnh tim của nguyên chủ là bệnh nặng gì.
Lúc trước cô quên mất, bây giờ cô lấy năng lượng dị năng, thời thời khắc khắc nuôi dưỡng ủ ẩm, tin chắc không thể hết bệnh thì cũng có thể giúp cô chống đỡ mấy chục năm.
"Thật sự không có chuyện gì?" Bà Vương nhìn cô xác định, nói.
"Không sao." Tô Duệ cười lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy được rồi, cháu nghỉ ngơi đi, lát nữa nấu cơm xong, bác để tiểu Ninh bưng tới cho cháu."
Quả thật Tô Duệ cũng mệt mỏi: "Trong giỏ trúc Cháu mang về chứa đầy thức ăn, bác xem rồi dùng, đừng khách khí."
"Được được, không khách khí với cháu.” Bà Vương dịch chăn giúp cô, vỗ một cái: “Ngủ đi! Niệm Doanh, Niệm Huy có bác và tiểu Ninh rồi."
Tô Duệ nghe lời nhắm mắt.
Buổi tối, tiểu đoàn trưởng Vương trở về, thấy hai đứa trẻ bưng bát ấm ức, không có khẩu vị gì thì không khỏi kinh ngạc nhíu mày, nghiêng đầu hỏi vợ: "Sao vậy?"
Thường ngày ăn cơm rất có tinh thần, Niệm Doanh còn lịch sự, Tiểu Hắc Đản như một con cọp nhỏ, ăn như hổ đói.
"Tô Mai đi làm về, ôm hai đứa trẻ rồi ngất ở trong sân."
"A!" Tiểu đoàn trưởng Vương bỗng nhiên quăng bát, đứng lên: “Người đâu? Đưa đến bệnh viện chưa?"
Trương Ninh sợ hết hồn, trố mắt nói: "Ở nhà, đang nằm."
Tiểu đoàn trưởng Vương đẩy ghế ra, cầm áo mưa, vừa mặc, vừa gọi Trương Ninh vẫn còn ngẩn ngơ: "Còn ngớ ra làm gì, mau mặc áo mưa vào, đi theo anh."
"Đi, đi đâu?"
"Đưa Tô Mai đi bệnh viện?"
"Vương Tuấn!" Bà Vương đặt bát xuống: “Con đi theo mẹ."
"Mẹ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Vương ra khỏi gian nhà chính, vừa đi tới phòng đông, vừa quay đầu thúc giục: "Còn không qua đây."
Tiểu đoàn trưởng Vương nhìn về phía bóng đêm mà thở ra một hơi, nối gót đuổi theo.
Bà Vương mở cửa ra, ngồi xuống ở trên ghế, trầm mặt hỏi: "Tô Mai ngất xỉu, trước sau không tới hai phút đã tỉnh. Mà con căng thẳng như vậy, có phải khi còn sống Kiến Nghiệp đề cập với con cái gì không?"
Trước sau mấy ngày, Tô Mai hôn mê hai lần, suy nghĩ một chút, bà cụ cũng cảm thấy có hơi không đúng.
"Vâng.” Tiểu đoàn trưởng Vương sờ túi, hút một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay: “Năm ngoái làm nhiệm vụ, chúng con mai phục ở trong một thung lũng, lúc chờ đợi có nhắc tới người nhà, anh ấy nói... Từ nhỏ vợ anh ấy có bệnh tim, thật ra anh ấy rất sợ, có một ngày tin tức mình hy sinh truyền về..."
Bà cụ đỏ mắt, nức nở nói: "Vậy nó còn để Tô Mai tới quân đội..."
Tay tiểu đoàn trưởng Vương run run sờ bật lửa, đốt thuốc, hít sâu một hơi: "Đầu năm bộ đội đổi thành phòng thủ từ trạng thái chẩn bị chiến đấu, huấn... Nhiệm vụ lần này tới đột nhiên, người dẫn đội lại là thiên tài Triệu Khác nêu cao tên tuổi trong quân đội, cộng thêm năng lực Kiến Nghiệp cũng không yếu, chẳng ai nghĩ tới..."
Trước đó, chiến hữu bên cạnh sẽ bị đối phương mua chuộc, hướng về phía giết Kiến Nghiệp mang theo tài liệu. Đến cuối cùng, giữ được tài liệu, nhưng người... Nghe nói, tài liệu bị hơn mười chiến sĩ tìm, ngăn chặn, lúc nộp lên thấm đầy máu tươi, đậm nhạt không rõ, Kiến Nghiệp là người cuối cùng hy sinh, nhưng không phải người thứ nhất, cũng không phải người thứ hai...
Tiểu đoàn trưởng Vương lau mặt, dập tắt thuốc trong tay: “Mẹ ở nhà trông hai đứa trẻ, con và tiểu Ninh đưa Tô Mai đến bệnh viện xem."
Bà cụ phất tay: "Mau đi đi!"
Tô Duệ tỉnh trước khi cả hai đến, tất nhiên cô không muốn đến bệnh viện, nhưng không lay chuyển được hai vợ chồng.
Đến bệnh viện quân y, nói là bệnh tim, làm ông viện trưởng cũng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro