[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình
Triệu Cẩn (1)
Ly Yển
2024-09-09 09:18:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho nên sau khi trở về thấy có một số địa phương ở trong nước, một đại gia đình tổng cộng chỉ có một cái phòng ngủ, chen chúc ngủ chung trên một cái giường, thậm chí có lúc vợ chồng làm việc còn bị con cái nhìn thấy, thì vẫn luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà lời giống hôm nay bà ấy không phải đối với ai cũng đều nói ra miệng, một là trên núi nhàm chán, hai là thật lòng thích hai đứa bé, đặc biệt là Lâm Niệm Doanh, tang cha lại không còn mẹ, lại đang ở trong giai đoạn xây dựng thế giới quan nhạy cảm.
Còn có, đại khái là hôm nay trong Tô Mai có vẻ thuận mắt cho nên không tránh khỏi lắm mồm chút.
Trong mấy năm mạt thế, Tô Duệ đã quen ôm lấy kiếm dài đi ngủ, vừa nãy cô vẫn còn lo lắng làm sao để điều chỉnh thói quen ngày trước.
Nhỡ may hai nhóc con đến đêm đi ngủ không ngoan ngoãn, chân nhỏ tay nhỏ quờ quạng gác lên người cô thì cô sẽ theo bản năng giơ tay lên chém hoặc là búng ra một ngọn lửa từ đầu ngón tay... chỉ mới nghĩ đến hậu quả là da đầu của cô đã tê dại.
Còn có căn nhà không có khuôn viên hàng rào bao quanh lại khiến cô rất không có cảm giác an toàn.
Bây giờ được rồi, có bà lão nói như vậy nên đã có cớ để chia giường, đương lúc sửa sang nhà thì cô cũng thuận tiện cho xây hàng rào luôn.
Tô Duệ trịnh trọng cám ơn, vá xong mũi kim cuối cùng, chờ Trương Ninh bên kia cũng thu chỉ thì cuộn đệm lại ôm lên thả lên trên ghế dựa vào tường, mặc vào giày cỏ giúp Trương Ninh thu dọn chiếu cỏ trên mặt đất, kéo cái bàn để dưới bàn dài ra rồi sắp ghế trở về vị trí cũ.
Ôm đệm khoác lấy áo mưa, Tô Duệ cám ơn rồi chào tạm biệt với Trương Ninh, vừa đi ra ngoài vừa quay đầu căn dặn hai nhóc con: “Niệm Doanh, Niệm Huy chờ lát nữa mẹ qua đây đón hai đứa.”
Lâm Niệm Doanh ngoan ngoãn gật gật đầu, Tiểu Hắc Đản bận ăn không thèm nâng đầu, cũng không biết đã nghe thấy lời của Tô Duệ hay chưa, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Tô Duệ về nhà trải giường xong xuôi, tháo mấy cái giá phơi ở phòng khách, đặt vào một góc phòng bếp để lần sau dùng, rồi di chuyển bàn ghế quay về lại phòng khách. Khi đó mới đến nhà họ Vương đón hai đứa bé về nhà. Lúc rời đi thì Trương Ninh dùng lá chuối gói ba cái bánh dày.
Buổi tối, Tô Duệ dựa theo phương pháp Trương Ninh dạy lúc giữa trưa đi đào tỏi ở ngoài cửa, hái lá tía tô để nấu một nồi canh cá, ba người cùng nhau ăn bánh dày uống canh nóng hôi hổi.
Ban ngày đã ngủ hai lần nên tinh thần của đám nhóc vô cùng tốt, một chút cũng không có cảm giác muốn ngủ.
Tiểu Hắc Đản càng vô cùng có sức sống lục tìm số vỏ đạn xe tăng mà Lâm Kiến Nghiệp gửi cho cậu bé từ lúc trước, rồi tự mình ngồi chơi.
Lâm Niệm Doanh đọc sách giáo khoa dưới bóng đèn mờ treo trên đầu, Tô Duệ dọn dẹp xogn phòng bếp qua đây thì nghêng đầu quan sát, rồi cất sách của cậu bé đi: “Ánh đèn quá tối rồi, ngày mai lại xem, chơi một lát với em trai đi.”
Tiểu Hắc Đản cảnh giác ôm đồ chơi của mình: “Con không chơi với anh đâu.”
Lâm Niệm Doanh thu hồi ánh mắt đặt lên đồ chơi, mím mím môi.
Cậu bé còn chưa kịp sinh ra thì Lâm Hồng Quân đã lên chiến trường, lớn đến như vậy nhưng cậu bé chưa từng gặp ba, cũng chưa từng nhận được một món quà nào từ ba mình. Nói không hâm mộ, không khát vọng là giả.
Tô Duệ đặt sách vào trong cặp sách cho cậu bé, quay đầu nhìn hai đứa một cái, xoay người đến phòng bếp cầm đao và một đoạn cây tre.
Chuồn chuồn tre làm đơn giản nhất, một mảnh tre mong mỏng, một cái que tròn nhỏ.
Cho nên sau khi trở về thấy có một số địa phương ở trong nước, một đại gia đình tổng cộng chỉ có một cái phòng ngủ, chen chúc ngủ chung trên một cái giường, thậm chí có lúc vợ chồng làm việc còn bị con cái nhìn thấy, thì vẫn luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà lời giống hôm nay bà ấy không phải đối với ai cũng đều nói ra miệng, một là trên núi nhàm chán, hai là thật lòng thích hai đứa bé, đặc biệt là Lâm Niệm Doanh, tang cha lại không còn mẹ, lại đang ở trong giai đoạn xây dựng thế giới quan nhạy cảm.
Còn có, đại khái là hôm nay trong Tô Mai có vẻ thuận mắt cho nên không tránh khỏi lắm mồm chút.
Trong mấy năm mạt thế, Tô Duệ đã quen ôm lấy kiếm dài đi ngủ, vừa nãy cô vẫn còn lo lắng làm sao để điều chỉnh thói quen ngày trước.
Nhỡ may hai nhóc con đến đêm đi ngủ không ngoan ngoãn, chân nhỏ tay nhỏ quờ quạng gác lên người cô thì cô sẽ theo bản năng giơ tay lên chém hoặc là búng ra một ngọn lửa từ đầu ngón tay... chỉ mới nghĩ đến hậu quả là da đầu của cô đã tê dại.
Còn có căn nhà không có khuôn viên hàng rào bao quanh lại khiến cô rất không có cảm giác an toàn.
Bây giờ được rồi, có bà lão nói như vậy nên đã có cớ để chia giường, đương lúc sửa sang nhà thì cô cũng thuận tiện cho xây hàng rào luôn.
Tô Duệ trịnh trọng cám ơn, vá xong mũi kim cuối cùng, chờ Trương Ninh bên kia cũng thu chỉ thì cuộn đệm lại ôm lên thả lên trên ghế dựa vào tường, mặc vào giày cỏ giúp Trương Ninh thu dọn chiếu cỏ trên mặt đất, kéo cái bàn để dưới bàn dài ra rồi sắp ghế trở về vị trí cũ.
Ôm đệm khoác lấy áo mưa, Tô Duệ cám ơn rồi chào tạm biệt với Trương Ninh, vừa đi ra ngoài vừa quay đầu căn dặn hai nhóc con: “Niệm Doanh, Niệm Huy chờ lát nữa mẹ qua đây đón hai đứa.”
Lâm Niệm Doanh ngoan ngoãn gật gật đầu, Tiểu Hắc Đản bận ăn không thèm nâng đầu, cũng không biết đã nghe thấy lời của Tô Duệ hay chưa, nhưng cũng không có phản ứng gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Duệ về nhà trải giường xong xuôi, tháo mấy cái giá phơi ở phòng khách, đặt vào một góc phòng bếp để lần sau dùng, rồi di chuyển bàn ghế quay về lại phòng khách. Khi đó mới đến nhà họ Vương đón hai đứa bé về nhà. Lúc rời đi thì Trương Ninh dùng lá chuối gói ba cái bánh dày.
Buổi tối, Tô Duệ dựa theo phương pháp Trương Ninh dạy lúc giữa trưa đi đào tỏi ở ngoài cửa, hái lá tía tô để nấu một nồi canh cá, ba người cùng nhau ăn bánh dày uống canh nóng hôi hổi.
Ban ngày đã ngủ hai lần nên tinh thần của đám nhóc vô cùng tốt, một chút cũng không có cảm giác muốn ngủ.
Tiểu Hắc Đản càng vô cùng có sức sống lục tìm số vỏ đạn xe tăng mà Lâm Kiến Nghiệp gửi cho cậu bé từ lúc trước, rồi tự mình ngồi chơi.
Lâm Niệm Doanh đọc sách giáo khoa dưới bóng đèn mờ treo trên đầu, Tô Duệ dọn dẹp xogn phòng bếp qua đây thì nghêng đầu quan sát, rồi cất sách của cậu bé đi: “Ánh đèn quá tối rồi, ngày mai lại xem, chơi một lát với em trai đi.”
Tiểu Hắc Đản cảnh giác ôm đồ chơi của mình: “Con không chơi với anh đâu.”
Lâm Niệm Doanh thu hồi ánh mắt đặt lên đồ chơi, mím mím môi.
Cậu bé còn chưa kịp sinh ra thì Lâm Hồng Quân đã lên chiến trường, lớn đến như vậy nhưng cậu bé chưa từng gặp ba, cũng chưa từng nhận được một món quà nào từ ba mình. Nói không hâm mộ, không khát vọng là giả.
Tô Duệ đặt sách vào trong cặp sách cho cậu bé, quay đầu nhìn hai đứa một cái, xoay người đến phòng bếp cầm đao và một đoạn cây tre.
Chuồn chuồn tre làm đơn giản nhất, một mảnh tre mong mỏng, một cái que tròn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro