Chương 50
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-11 22:58:46
Khương Linh phát hiện quần áo buổi sáng các bé hoàn toàn mới biến thành màu đất, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, đừng để các bé chơi. Chị nhìn bẩn không kìa."
"Bẩn thì giặt."
Khương Linh sầu thay cô gần chết: "Bốn đứa đó."
"Thiệu Diệu Tông tẩy." Đỗ Xuân Phân nhìn về phía Thiệu Diệu Tông bĩu bĩu môi.
Thiệu Diệu Tông đang trồng cây ngồi dậy, "Đỗ Xuân Phân —— "
"Quần áo con gái anh mà anh không giặt?" Đỗ Xuân Phân nhìn anh, tôi đây chính là không muốn giặt quần áo đấy, anh có thể làm gì.
Thiệu Diệu Tông khóe mắt liếc qua nhìn Bình Bình cùng An An, hít sâu một hơi, vì đứa nhỏ, tôi nhẫn!
Khương Linh chuẩn bị để can ngăn thật tốt, cuối cùng thấy anh quay đầu tiếp tục đào kênh, không khỏi nhìn Đỗ Xuân Phân, tôi không nhìn lầm? Doanh trưởng sợ cô à.
Các ông chồng hay sĩ diện, nhất là khi có người ngoài.
Đỗ Xuân Phân ăn nói bừa bãi: "Vì để cho tôi gả cho anh ấy, hứa hẹn với tôi, tôi nuôi Bình Bình và An An nuôi như nuôi Điềm Nhi và Tiểu Mỹ thành hai con lợn con trắng hồng hào mập mạp, việc nhà cọ nồi rửa chén giặt quần áo anh ấy bao hết."
Tay Thiệu Diệu Tông run một cái, suýt nữa xúc vào chân.
Người phụ nữ này nói dối không biết đỏ mặt.
"Mẹ, con không phải heo con!" Điềm Nhi lớn tiếng biện giải cho mình.
Đỗ Xuân Phân: "Biết so sánh không. Biết vì sao cần đưa ra so sánh không? Biết liền tự con chơi đi. Không cho con xen miệng vào."
Điềm Nhi làm cái mặt quỷ, trên mặt thêm mấy dấu ngón tay.
Khương Linh mắt thấy đứa bé con trắng nõn nà nháy mắt biến thành cô nhóc nhỏ đầy đất, hận không thể kéo bé qua rửa sạch sẽ.
"Dạng này của cô không được." Đỗ Xuân Phân vừa may quần áo vừa nói, "Không thể thấy bẩn một chút liền muốn giặt, quay đầu có thể mệt chết."
Khương Linh há hốc mồm muốn nói, sẽ không. Cô ấy trước đó luôn ở nhà mẹ đẻ, mẹ cô ấy đã dạy cô ấy. Nhưng dùng sự thật hùng biện, hai cô con gái của Đỗ Xuân Phân, lớn lên béo núc ních khỏe mạnh, nói lời này chắc chắn có mấy phần đạo lý.
Đỗ Xuân Phân thấy cô ấy không phản bác, thì nhiều lời vài câu: "Trước kia tôi cũng không khác cô bao nhiêu, tạp dề đầu bếp, mỗi ngày đều giữ sạch như bông tuyết. Từ lúc có hai bé, không sạch sẽ thì ăn uống cũng chẳng bị bệnh."
Thiệu Diệu Tông đột nhiên nhìn về phía Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân bị cặp mắt to của anh nhìn giật mình, "Cơm trưa sạch sẽ, không tin hỏi Khương Linh."
Khương Linh: "Chị dâu rửa nhiều lần."
Thiệu Doanh Trưởng tiếp tục đào đất trồng rau.
Đỗ Xuân Phân bĩu môi, "Không biết gì còn hung dữ!"
Thiệu Diệu Tông một hơi giấu ở cổ họng, nhớ tới đồ ăn buổi trưa cô cũng ăn không ít, khẩu khí lại thuận hơn.
Khương Linh nhìn mà than thở: "Tính tình Thiệu Doanh Trưởng thật tốt." Nhìn Đỗ Xuân Phân khâu vá, "Lỗ kim này khâu quá lớn, không đẹp."
"Mấy đứa nhỏ lớn nhanh, mặc mấy ngày sẽ hư thôi."
Khương Linh: "Nhưng con gái, không thể mặc thế này. Còn mấy bộ? Tôi giúp cô khâu."
Đỗ Xuân Phân vô ý thức nhìn bụng của cô ấy.
"Không có việc gì. Bác sĩ nói tháng lớn không thể ngủ nhiều. Nếu không đến nhà chị, tôi đi nhà khác cũng sẽ ngồi nửa ngày."
Đỗ Xuân Phân nghĩ đến hai con gà rừng phòng bếp, "Được!" Lấy ra quần của Bình Bình và An An để cô ấy khâu.
Khâu quần áo xong, mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí cũng hạ xuống, Khương Linh sợ lạnh, đứng dậy về nhà.
Cô ấy chân trước vừa đi, Đỗ Xuân Phân chân sau kéo bếp lò nấu nước, sau đó dùng nước nóng bên trong phích nước nóng ngâm mộc nhĩ và nấm.
Thiệu Diệu Tông nhổ lông gà, Đỗ Xuân Phân nhào bột mì làm bánh bột ngô, để dành ngày mai ăn.
Đợi lấy bánh ra nồi, Đỗ Xuân Phân chăt gà thành khối, rửa sạch sẽ mộc nhĩ cùng nấm.
Dầu Trong nhà không nhiều, giống như nấu buổi trưa, làm đồ ăn không bỏ dầu, thịt gà đổ vào trong nồi thêm nước hầm. Trong nồi sôi trào lại bỏ mộc nhĩ và nấm khô.
Bốn đứa nhỏ vây quanh một bên bếp lò, trông mong nhìn đồ ăn ở trong nồi.
Nắp nồi lại, bốn đứa bé trong nháy mắt trở mặt, nuốt một ngụm nước bọt.
Đỗ Xuân Phân muốn cười: "Còn phải chờ một giờ."
Khuôn mặt nhỏ Điềm Nhi nhăn nhó, thở dài một hơi.
"Vào nhà chính chờ đi." Đỗ Xuân Phân vỗ nhè nhẹ trên đầu cô bé một chút, đóng cửa phòng bếp lại, vào nhà chính bắt rận cho Bình Bình và An An, tuốt trứng con rận vứt đi.
Đầu tóc của hai đứa bé bị cô làm cho giống ổ gà, xác định không còn rận, mùi thơm thịt gà nồng đậm từ trong phòng bếp bay ra.
Đỗ Xuân Phân mức một chén lớn bỏ vào trong chậu nhôm nhỏ, bảo Điềm Nhi và Tiểu Mỹ ôm chậu, Bình Bình cầm kéo, An An cầm lược trả cho Khương Linh.
Thiệu Diệu Tông: "Em đi đi."
"Điềm Nhi, nhà chúng ta dùng xẻng của nhà Thái trại phó sát vách, chúng ta phải cảm ơn tử tế người ta, biết làm thế nào để người ta nhận không?" Đỗ Xuân Phân hỏi.
Điềm Nhi gật đầu một cái: "Về sau đừng đến nhà ta chơi."
"Bẩn thì giặt."
Khương Linh sầu thay cô gần chết: "Bốn đứa đó."
"Thiệu Diệu Tông tẩy." Đỗ Xuân Phân nhìn về phía Thiệu Diệu Tông bĩu bĩu môi.
Thiệu Diệu Tông đang trồng cây ngồi dậy, "Đỗ Xuân Phân —— "
"Quần áo con gái anh mà anh không giặt?" Đỗ Xuân Phân nhìn anh, tôi đây chính là không muốn giặt quần áo đấy, anh có thể làm gì.
Thiệu Diệu Tông khóe mắt liếc qua nhìn Bình Bình cùng An An, hít sâu một hơi, vì đứa nhỏ, tôi nhẫn!
Khương Linh chuẩn bị để can ngăn thật tốt, cuối cùng thấy anh quay đầu tiếp tục đào kênh, không khỏi nhìn Đỗ Xuân Phân, tôi không nhìn lầm? Doanh trưởng sợ cô à.
Các ông chồng hay sĩ diện, nhất là khi có người ngoài.
Đỗ Xuân Phân ăn nói bừa bãi: "Vì để cho tôi gả cho anh ấy, hứa hẹn với tôi, tôi nuôi Bình Bình và An An nuôi như nuôi Điềm Nhi và Tiểu Mỹ thành hai con lợn con trắng hồng hào mập mạp, việc nhà cọ nồi rửa chén giặt quần áo anh ấy bao hết."
Tay Thiệu Diệu Tông run một cái, suýt nữa xúc vào chân.
Người phụ nữ này nói dối không biết đỏ mặt.
"Mẹ, con không phải heo con!" Điềm Nhi lớn tiếng biện giải cho mình.
Đỗ Xuân Phân: "Biết so sánh không. Biết vì sao cần đưa ra so sánh không? Biết liền tự con chơi đi. Không cho con xen miệng vào."
Điềm Nhi làm cái mặt quỷ, trên mặt thêm mấy dấu ngón tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Linh mắt thấy đứa bé con trắng nõn nà nháy mắt biến thành cô nhóc nhỏ đầy đất, hận không thể kéo bé qua rửa sạch sẽ.
"Dạng này của cô không được." Đỗ Xuân Phân vừa may quần áo vừa nói, "Không thể thấy bẩn một chút liền muốn giặt, quay đầu có thể mệt chết."
Khương Linh há hốc mồm muốn nói, sẽ không. Cô ấy trước đó luôn ở nhà mẹ đẻ, mẹ cô ấy đã dạy cô ấy. Nhưng dùng sự thật hùng biện, hai cô con gái của Đỗ Xuân Phân, lớn lên béo núc ních khỏe mạnh, nói lời này chắc chắn có mấy phần đạo lý.
Đỗ Xuân Phân thấy cô ấy không phản bác, thì nhiều lời vài câu: "Trước kia tôi cũng không khác cô bao nhiêu, tạp dề đầu bếp, mỗi ngày đều giữ sạch như bông tuyết. Từ lúc có hai bé, không sạch sẽ thì ăn uống cũng chẳng bị bệnh."
Thiệu Diệu Tông đột nhiên nhìn về phía Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân bị cặp mắt to của anh nhìn giật mình, "Cơm trưa sạch sẽ, không tin hỏi Khương Linh."
Khương Linh: "Chị dâu rửa nhiều lần."
Thiệu Doanh Trưởng tiếp tục đào đất trồng rau.
Đỗ Xuân Phân bĩu môi, "Không biết gì còn hung dữ!"
Thiệu Diệu Tông một hơi giấu ở cổ họng, nhớ tới đồ ăn buổi trưa cô cũng ăn không ít, khẩu khí lại thuận hơn.
Khương Linh nhìn mà than thở: "Tính tình Thiệu Doanh Trưởng thật tốt." Nhìn Đỗ Xuân Phân khâu vá, "Lỗ kim này khâu quá lớn, không đẹp."
"Mấy đứa nhỏ lớn nhanh, mặc mấy ngày sẽ hư thôi."
Khương Linh: "Nhưng con gái, không thể mặc thế này. Còn mấy bộ? Tôi giúp cô khâu."
Đỗ Xuân Phân vô ý thức nhìn bụng của cô ấy.
"Không có việc gì. Bác sĩ nói tháng lớn không thể ngủ nhiều. Nếu không đến nhà chị, tôi đi nhà khác cũng sẽ ngồi nửa ngày."
Đỗ Xuân Phân nghĩ đến hai con gà rừng phòng bếp, "Được!" Lấy ra quần của Bình Bình và An An để cô ấy khâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khâu quần áo xong, mặt trời xuống núi, nhiệt độ không khí cũng hạ xuống, Khương Linh sợ lạnh, đứng dậy về nhà.
Cô ấy chân trước vừa đi, Đỗ Xuân Phân chân sau kéo bếp lò nấu nước, sau đó dùng nước nóng bên trong phích nước nóng ngâm mộc nhĩ và nấm.
Thiệu Diệu Tông nhổ lông gà, Đỗ Xuân Phân nhào bột mì làm bánh bột ngô, để dành ngày mai ăn.
Đợi lấy bánh ra nồi, Đỗ Xuân Phân chăt gà thành khối, rửa sạch sẽ mộc nhĩ cùng nấm.
Dầu Trong nhà không nhiều, giống như nấu buổi trưa, làm đồ ăn không bỏ dầu, thịt gà đổ vào trong nồi thêm nước hầm. Trong nồi sôi trào lại bỏ mộc nhĩ và nấm khô.
Bốn đứa nhỏ vây quanh một bên bếp lò, trông mong nhìn đồ ăn ở trong nồi.
Nắp nồi lại, bốn đứa bé trong nháy mắt trở mặt, nuốt một ngụm nước bọt.
Đỗ Xuân Phân muốn cười: "Còn phải chờ một giờ."
Khuôn mặt nhỏ Điềm Nhi nhăn nhó, thở dài một hơi.
"Vào nhà chính chờ đi." Đỗ Xuân Phân vỗ nhè nhẹ trên đầu cô bé một chút, đóng cửa phòng bếp lại, vào nhà chính bắt rận cho Bình Bình và An An, tuốt trứng con rận vứt đi.
Đầu tóc của hai đứa bé bị cô làm cho giống ổ gà, xác định không còn rận, mùi thơm thịt gà nồng đậm từ trong phòng bếp bay ra.
Đỗ Xuân Phân mức một chén lớn bỏ vào trong chậu nhôm nhỏ, bảo Điềm Nhi và Tiểu Mỹ ôm chậu, Bình Bình cầm kéo, An An cầm lược trả cho Khương Linh.
Thiệu Diệu Tông: "Em đi đi."
"Điềm Nhi, nhà chúng ta dùng xẻng của nhà Thái trại phó sát vách, chúng ta phải cảm ơn tử tế người ta, biết làm thế nào để người ta nhận không?" Đỗ Xuân Phân hỏi.
Điềm Nhi gật đầu một cái: "Về sau đừng đến nhà ta chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro