Chương 30 - Tốt

Tốt

Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán

2024-08-11 22:58:46

Editor: Hannah

Đỗ Xuân Phân dừng lại, híp mắt nhìn hắn: "Lặp lại lần nữa."

"Phốc!"

Liên trưởng cười phun, thấy doanh trưởng nhìn hắn, mang theo đồ vật liền chạy.

Sắc mặt Thiệu Diệu Tông giận dữ.

Đỗ Xuân Phân hất cằm lên, muốn đánh nhau phải không?

Nhà ga người đến người đi rất nhiều, còn có liên trưởng ở đây, Thiệu Diệu Tông không kéo xuống cái mặt này cùng so đo với cô, "Liên trưởng, xe đâu?"

Liên trưởng hướng ra ngoài nhìn rồi nói, "Ở cửa ra vào."

Đỗ Xuân Phân dặt con trẻ và đồ vật lên trên xe, ngồi vào chỗ tay lái phụ.

Liên trưởng ngẩn ra một chút, nhìn về phía tay lái phụ nhìn, lại nhìn Thiệu Diệu Tông, chị dâu này tìm sao đấy? Thật không coi mình là người ngoài.

Thiệu Diệu Tông lại không thể nói, tính tình cô lớn, như chị đại ngốc, cái dạng này cũng không phải lần đầu tiên. Chỉ có thể kiên trì nói: "Trong đêm tôi đã ngủ trong chốc lát, cô ấy luôn không ngủ."

Liên trưởng không dám tin, hạ giọng hỏi: "Một đêm? Chị dâu thật tốt."

Mình cưới, không tốt cũng phải nắm lỗ mũi mà nhận. Ai kêu hai cô con gái nhận người mẹ này.

Thiệu Diệu Tông: "Trong nhà còn thiếu mấy thứ đồ, mua đồ vật lại trở về."

Liên trưởng thử dò xét nói: "Tôi lái xe, ngài ngồi đằng sau nhìn mấy đứa bé?"

Trong lòng Thiệu Diệu Tông tự nhủ, tôi không nhìn cũng không được.

Lên trên xe, Thiệu Diệu Tông liền kéo bốn cái sọt đựng bốn đứa bé đến bên người.

Liên trưởng nhanh chóng lái xe, "Chị dâu, mua gì thế?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thùng nước, chậu rửa mặt, bồn tắm rửa cùng vạc nước. Biết ở đâu không?"

Bộ đội chuyển đến bên này, trong trong ngoài ngoài đều cần đặt mua, gần đây liên trưởng không ít lần tới huyện An Đông, "Biết. Chị dâu, buồn ngủ thì híp mắt ngủ một hồi, đến nơi tôi gọi chị."

"Không cần! Chuyện không làm tốt tôi không ngủ được." Đỗ Xuân Phân ngủ rồi, cô sợ Thiệu Diệu Tông mua vạc nước lại quên thùng, khiến cô tức giận đến mức sẽ không nhịn được mà cùng kẻ ngủ Thiệu Diệu Tông đánh nhau.

Liên trưởng không khỏi nhìn Đỗ Xuân Phân, chịu cô luôn, "Trên đường trở về ngủ tiếp? Bên này cách trụ sở chúng ta rất xa."

Đỗ Xuân Phân gật đầu một cái: "Nơi bán đồ không xa à?"

"Không xa, phía trước rẽ ngoặt liền tới."

Vạc nước tuy chiếm nhiều chỗ nhưng lại rẻ, bán ở trong cửa hàng thành phố không có lợi. Nhà ga cách khu náo nhiệt khá xa, phòng ốc rẻ, người lại nhiều, ai muốn buôn bán sẽ đem cửa hàng làm gần nhà ga.

Liên trưởng vừa nói đứt lời, xe chuyển qua khúc ngoặt, Đỗ Xuân Phân liền thấy mấy cái vạc lớn.

Xe dừng hẳn, Đỗ Xuân Phân nhảy xuống, sớm một chút chuẩn bị cho tốt để về nhà sớm đi ngủ, buồn ngủ chết bà đây rồi.

Bốn đứa bé trong đêm đã ngủ ngon, nhưng sáng sớm hôm nay dậy sớm hơn so vơid thường ngày một giờ, không quen, bốn chị em đều không có tinh thần.

Thiệu Diệu Tông nhìn một chút sắc mặt mấy bé, nói: "Trên xe chờ chút."

Bình Bình cùng An An đột nhiên có tinh thần, đưa tay nhỏ muốn ra ngoài.

Một đứa bé còn dễ, hai đứa ôm không được, Thiệu Diệu Tông nói: "Các con nhìn Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ."

Hai bé chuyển hướng nhìn hai chị em nhỏ ở bên cạnh.

Điềm Nhi uốn éo trong cái sọt rộng lớn, dựa vào quần áo mới của mẹ bé, thoải mái như một ông cụ nhỏ: "Em gái, đừng xuống. Cha mẹ mua đồ vật xong sẽ đi lên."

Bình Bình cùng An An lại nhịn không được mà nhìn Thiệu Diệu Tông.

Thiệu Diệu Tông: "Cha sẽ lên nhanh thôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai bé ngậm miệng, không nói tốt, cũng không nói không tốt. Nhưng nắm tay hai bé rụt về, Thiệu Diệu Tông liền biết xong rồi.

Thiệu Diệu Tông xoay người chuẩn bị đi xuống, suýt nữa đâm đầu vào dưới gầm xe.

Đỗ Xuân Phân một tay xách hai bình rất lớn đi về phía anh.

Thiệu Diệu Tông vô lực hỏi: "Mua nhiều bình như vậy làm gì?"

"Làm rau muối." Đỗ Xuân Phân không khỏi liếc nhìn nah một cái, một người doanh trưởng ngay cả kiến thức ấy cũng đều không hiểu, còn không bằng liên trưởng đấy.

Thiệu Diệu Tông không phải không hiểu, chẳng qua không nghĩ tới, "Rau muối mùa thu, tôi biết."

"Một lần mua xong hết, mùa thu không cần đi mua." Đỗ Xuân Phân không nói hai lời đưa cho anh, "Để lên."

Thiệu Diệu Tông nhận mệnh thả bình vào bên trong nơi hẻo lánh.

Đỗ Xuân Phân cùng liên trưởng nhấc vạc nước lên.

Thiệu Diệu Tông nhảy xuống xe, giúp Đỗ Xuân Phân.

Đỗ Xuân Phân đi tìm thùng nước, bồn tắm rửa cùng các loại bồn gốm sứ.

Mười lắm phút đồng hồ, đã đặt mua xong.

Xe vận chuyển để tới tràn đầy, liên trưởng nhỏ giọng nói cùng Thiệu Diệu Tông thầm thì: " Chị đâu này mua đồ cũng thật dứt khoát."

Trong lòng Thiệu Diệu Tông tự nhủ, kết hôn càng dứt khoát. Nếu không phải nói chuyện thời điểm cưới gả anh do dự một chút, cùng ngày xem mắt đã có thể kéo anh nhận chứng.

"Chị đâu cậu sắp không chịu được nữa." Thiệu Diệu Tông nhìn về hướng tay lái phụ một chút.

Liên trưởng nghĩ đến việc Đỗ Xuân Phân một đêm không ngủ, "Tôi đi chậm một chút?"

Thiệu Diệu Tông "Ừ" một tiếng, lên xe ngồi giữa bốn người con gái, "Các con cũng ngủ một chút."

Ba người lớn tới tới lui lui khuân đồ, sớm đã đem đám trẻ làm ôn cho thanh tỉnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Tốt

Số ký tự: 0