Trồng Rau
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-11 22:58:46
Editor: Hannah
Đỗ Xuân Phân vớt Điềm Nhi và Tiểu Mỹ ra bồn nước, mặc quần áo mới cho hai bé.
"Mẹ, quần áo mới!" Tiểu Mỹ cao hứng vỗ vỗ quần áo.
Điềm Nhi đi một vòng trước mặt cô: "Mẹ, con có đẹp không?" Bé nghiêng đầu nhỏ nhìn chằm chằm Đỗ Xuân Phân chờ câu trả lời.
Bình Bình và An An nhìn thèm gần chết.
Đỗ Xuân Phân nghĩ muốn dùng một ban táy quăng Thiệu Điềm Nhi ra một bên, "Đẹp mắt. Bình Bình, An An, cắt tóc xong chúng ta cũng mặc quần áo mới nhé." Nói xong bảo Thiệu Diệu Tông cầm cái kéo tới đây.
Thiệu Diệu Tông không kiên nhẫn. Đỗ Xuân Phân nói một câu “Trên đầu hai con có rận", làm Thiệu Diệu Tông bị dọa cho co cẳng đi tới nhà hàng xóm mượn kéo và lược.
Tóc của bé khô xơ không chải được, Đỗ Xuân Phân trực tiếp cắt phần rối bời đi, phần tóc có trứng con rận cũng bị cắt đi. Cuối cùng chỉ thừa một lượng tóc nhỏ, lại sửa lại cho các bé một lần nữa, mái tóc dài nháy mắt biến thành cái nắp của ấm trà. Nhìn như hai cậu con trai.
Điềm Nhi "Oa oa" một tiếng.
Đỗ Xuân Phân nhìn về phía con gái: "Không đẹp à?"
"Đẹp mắt." Điềm Nhi còn nhỏ, không hiểu tóc có thích hợp hay không, nhưng bé thấy Bình Bình và An An đổi thành tóc ngắn nhìn rất có tinh thần.
Đỗ Xuân Phân: "Thích không?"
Câu trả lời của Tiểu Mỹ là chạy đến trước mặt mẹ.
Thiệu Diệu Tông không khỏi ngăn lại: "Tóc của bé rất đẹp."
Đầu như cái nắp ấm trà nhìn rất khó coi.
Bốn người con gái, không thể có hai đứa xấu, hai đứa đẹp. Hết lần này tới lần khác đứa xấu lại là con gái của Thiệu Diệu Tông. Người không biết còn nghĩ cô là mẹ kế ác độc.
"Trời càng ngày càng nóng, nên cắt." Đỗ Xuân Phân vung tóc của Tiểu Mỹ lên: "Không hớt tóc sẽ bị nổi rôm."
Điềm Nhi gật đầu: "Nổi rôm rất khó chịu."
"Năm ngoái con mới hai tuổi, biết cái gì là khó chịu." Đỗ Xuân Phân trừng mắt nhìn con gái một chút, "Chỗ nào cũng có phần con. Hiện tại không thể cắt tóc luôn, vừa thay quần áo. Để cha con tìm hai tờ báo chí che ở trên đầu xong hãy cắt."
Điềm Nhi Tiểu Mỹ cùng nhau nhìn Thiệu Diệu Tông.
Thiệu Diệu Tông mặc quần áo cho hai cô con gái tử tế, lại đi nhà trại phó sát vách trại phó xin hai tờ báo chí.
Đỗ Xuân Phân không muốn gội đầu cho hai đứa bé, hận không thể cạo trọc đầu bốn đưa luôn.
Các bé không có ý kiến, cô cũng không khách khí, răng rắc răng rắc, trong nhà lại có thêm hai cái nắp bình trà nhỏ.
Thiệu Diệu Tông nhìn hai cô con gái mới rất đáng yêu biến thành như hai thằng con trai, một lời khó nói hết, lại cũng không thể nói cái gì. Bởi vì Đỗ Xuân Phân cắt tóc Điềm Nhi và Tiểu Mỹ, thì đi bắt rận cho Bình Bình và An An. Tư thế dó, như con rận không chết hết, cô không thể ngủ được.
Vì con gái, Thiệu Diệu Tông quét dọn trận chiến này, còn bưng cháo cho Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân uống cháo gạo sền sệt, trong lòng bình tĩnh thở dài một hơi.
"Mẹ, thế nào?" Tiểu Mỹ nghiêng đầu hỏi.
Đỗ Xuân Phân: "Ăn ngon."
Điềm Nhi gật đầu: "Cha nấu!"
Đỗ Xuân Phân cười cười, hỏi Bình Bình và An An: "Ăn ngon không?"
Trên đầu của hai bé dễ chịu, lại ở cùng một chỗ với cha ruột mẹ ruột, rất vui vẻ, uống nước cũng sẽ rất vui.
Đỗ Xuân Phân thấy hai đứa bé lộ ra nụ cười xấu hổ, nói: "Trên đầu còn ngứa hay không?"
Hai đứa bé lắc đầu.
Thiệu Diệu Tông nhìn Đỗ Xuân Phân: "Tốt rồi?"
"Khả năng còn mấy con đã ẩn nấp, sau khi ăn xong lại nhìn lại."
Tóc hai bé cũng thưa thớt, nên cũng dễ tìm.
Đỗ Xuân Phân cầm từng sợi tóc tìm trứng con rận, không thấy hai bé không gãi ngứa nữa, đoán là không còn nữa, liền dẫn mấy đứa bé đi ngủ.
Thời tiết đầu mùa xuân, đồ ăn có thể ăn cũng không nhiều.
Thiệu Diệu Tông mua một cây rau cải bó xôi cùng và vài món rau.
Đỗ Xuân Phân ngủ đủ rồi, thì dậy nhào bột mì làm bánh bột ngô.
Cô muốn làm bánh bao chay. Nhưng xưởng thực phẩm phụ bán gạo và mì chung. Gạo trắng lại rất ít. Thiệu Diệu Tông mua mười cân bột ngô, mới được cho phép mua hai cân gạo trắng. Hai cân gạo, năm cân bột mì. Đây là khẩu phần lương thực của nhà bọn hắn trong mười ngày sau.
Thiệu Diệu Tông tích lũy hơn mấy tháng, trên tay có một chút phiếu, nhưng anh không dám dùng, sợ tháng sau tền trợ cấp sẽ về trễ.
Đi nhà hàng xóm mượn xẻng, Thiệu Diệu Tông vừa trông mấy đứa bé vừa đào đất.
Đợi Đỗ Xuân Phân lấy bánh ra khỏi nồi, Thiệu Diệu Tông làm việc lưu loát đã đào được hai luống đất, một luống lớn ở bức tường phía tây, một luống nhỏ ở phía nam phòng bếp.
Nồi sắt phải đập nắp kín, nồi Thiệu Diệu Tông mua thì không cần, trước tiên Đỗ Xuân Phân dùng nồi anh mua xào một đĩa rau cải bó xôi.
Không bột đố gột nên hồ.
Trong nhà cái gì cũng không có, bên trong rau cải bó xôi ngoại trừ bỏ dầu và muối thì cũng không có bỏ thêm gì khác. Nhưng độ lửa vừa đúng, hiện tại rau cải bó xôi cũng không già, rất ngọt, Đỗ Xuân Phân lần lượt xới nửa bát cơm cho cả bốn đứa.
Đỗ Xuân Phân vớt Điềm Nhi và Tiểu Mỹ ra bồn nước, mặc quần áo mới cho hai bé.
"Mẹ, quần áo mới!" Tiểu Mỹ cao hứng vỗ vỗ quần áo.
Điềm Nhi đi một vòng trước mặt cô: "Mẹ, con có đẹp không?" Bé nghiêng đầu nhỏ nhìn chằm chằm Đỗ Xuân Phân chờ câu trả lời.
Bình Bình và An An nhìn thèm gần chết.
Đỗ Xuân Phân nghĩ muốn dùng một ban táy quăng Thiệu Điềm Nhi ra một bên, "Đẹp mắt. Bình Bình, An An, cắt tóc xong chúng ta cũng mặc quần áo mới nhé." Nói xong bảo Thiệu Diệu Tông cầm cái kéo tới đây.
Thiệu Diệu Tông không kiên nhẫn. Đỗ Xuân Phân nói một câu “Trên đầu hai con có rận", làm Thiệu Diệu Tông bị dọa cho co cẳng đi tới nhà hàng xóm mượn kéo và lược.
Tóc của bé khô xơ không chải được, Đỗ Xuân Phân trực tiếp cắt phần rối bời đi, phần tóc có trứng con rận cũng bị cắt đi. Cuối cùng chỉ thừa một lượng tóc nhỏ, lại sửa lại cho các bé một lần nữa, mái tóc dài nháy mắt biến thành cái nắp của ấm trà. Nhìn như hai cậu con trai.
Điềm Nhi "Oa oa" một tiếng.
Đỗ Xuân Phân nhìn về phía con gái: "Không đẹp à?"
"Đẹp mắt." Điềm Nhi còn nhỏ, không hiểu tóc có thích hợp hay không, nhưng bé thấy Bình Bình và An An đổi thành tóc ngắn nhìn rất có tinh thần.
Đỗ Xuân Phân: "Thích không?"
Câu trả lời của Tiểu Mỹ là chạy đến trước mặt mẹ.
Thiệu Diệu Tông không khỏi ngăn lại: "Tóc của bé rất đẹp."
Đầu như cái nắp ấm trà nhìn rất khó coi.
Bốn người con gái, không thể có hai đứa xấu, hai đứa đẹp. Hết lần này tới lần khác đứa xấu lại là con gái của Thiệu Diệu Tông. Người không biết còn nghĩ cô là mẹ kế ác độc.
"Trời càng ngày càng nóng, nên cắt." Đỗ Xuân Phân vung tóc của Tiểu Mỹ lên: "Không hớt tóc sẽ bị nổi rôm."
Điềm Nhi gật đầu: "Nổi rôm rất khó chịu."
"Năm ngoái con mới hai tuổi, biết cái gì là khó chịu." Đỗ Xuân Phân trừng mắt nhìn con gái một chút, "Chỗ nào cũng có phần con. Hiện tại không thể cắt tóc luôn, vừa thay quần áo. Để cha con tìm hai tờ báo chí che ở trên đầu xong hãy cắt."
Điềm Nhi Tiểu Mỹ cùng nhau nhìn Thiệu Diệu Tông.
Thiệu Diệu Tông mặc quần áo cho hai cô con gái tử tế, lại đi nhà trại phó sát vách trại phó xin hai tờ báo chí.
Đỗ Xuân Phân không muốn gội đầu cho hai đứa bé, hận không thể cạo trọc đầu bốn đưa luôn.
Các bé không có ý kiến, cô cũng không khách khí, răng rắc răng rắc, trong nhà lại có thêm hai cái nắp bình trà nhỏ.
Thiệu Diệu Tông nhìn hai cô con gái mới rất đáng yêu biến thành như hai thằng con trai, một lời khó nói hết, lại cũng không thể nói cái gì. Bởi vì Đỗ Xuân Phân cắt tóc Điềm Nhi và Tiểu Mỹ, thì đi bắt rận cho Bình Bình và An An. Tư thế dó, như con rận không chết hết, cô không thể ngủ được.
Vì con gái, Thiệu Diệu Tông quét dọn trận chiến này, còn bưng cháo cho Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân uống cháo gạo sền sệt, trong lòng bình tĩnh thở dài một hơi.
"Mẹ, thế nào?" Tiểu Mỹ nghiêng đầu hỏi.
Đỗ Xuân Phân: "Ăn ngon."
Điềm Nhi gật đầu: "Cha nấu!"
Đỗ Xuân Phân cười cười, hỏi Bình Bình và An An: "Ăn ngon không?"
Trên đầu của hai bé dễ chịu, lại ở cùng một chỗ với cha ruột mẹ ruột, rất vui vẻ, uống nước cũng sẽ rất vui.
Đỗ Xuân Phân thấy hai đứa bé lộ ra nụ cười xấu hổ, nói: "Trên đầu còn ngứa hay không?"
Hai đứa bé lắc đầu.
Thiệu Diệu Tông nhìn Đỗ Xuân Phân: "Tốt rồi?"
"Khả năng còn mấy con đã ẩn nấp, sau khi ăn xong lại nhìn lại."
Tóc hai bé cũng thưa thớt, nên cũng dễ tìm.
Đỗ Xuân Phân cầm từng sợi tóc tìm trứng con rận, không thấy hai bé không gãi ngứa nữa, đoán là không còn nữa, liền dẫn mấy đứa bé đi ngủ.
Thời tiết đầu mùa xuân, đồ ăn có thể ăn cũng không nhiều.
Thiệu Diệu Tông mua một cây rau cải bó xôi cùng và vài món rau.
Đỗ Xuân Phân ngủ đủ rồi, thì dậy nhào bột mì làm bánh bột ngô.
Cô muốn làm bánh bao chay. Nhưng xưởng thực phẩm phụ bán gạo và mì chung. Gạo trắng lại rất ít. Thiệu Diệu Tông mua mười cân bột ngô, mới được cho phép mua hai cân gạo trắng. Hai cân gạo, năm cân bột mì. Đây là khẩu phần lương thực của nhà bọn hắn trong mười ngày sau.
Thiệu Diệu Tông tích lũy hơn mấy tháng, trên tay có một chút phiếu, nhưng anh không dám dùng, sợ tháng sau tền trợ cấp sẽ về trễ.
Đi nhà hàng xóm mượn xẻng, Thiệu Diệu Tông vừa trông mấy đứa bé vừa đào đất.
Đợi Đỗ Xuân Phân lấy bánh ra khỏi nồi, Thiệu Diệu Tông làm việc lưu loát đã đào được hai luống đất, một luống lớn ở bức tường phía tây, một luống nhỏ ở phía nam phòng bếp.
Nồi sắt phải đập nắp kín, nồi Thiệu Diệu Tông mua thì không cần, trước tiên Đỗ Xuân Phân dùng nồi anh mua xào một đĩa rau cải bó xôi.
Không bột đố gột nên hồ.
Trong nhà cái gì cũng không có, bên trong rau cải bó xôi ngoại trừ bỏ dầu và muối thì cũng không có bỏ thêm gì khác. Nhưng độ lửa vừa đúng, hiện tại rau cải bó xôi cũng không già, rất ngọt, Đỗ Xuân Phân lần lượt xới nửa bát cơm cho cả bốn đứa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro