Trước Khi Kết H...
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-11 22:58:46
Thiệu Diệu Tông lần này không chỉ muốn đón con về, mà còn muốn tìm mẹ cho hai đứa nhóc. Trước khi đến anh đã mua mấy cái chăn, còn mua hai cái giường mới. Nồi niêu xoong chảo cũng đều đã mua. Nếu muốn nói còn thiếu gì, vậy chính là thiếu hơi người. Nhà mới chưa có hơi người, âm trầm lạnh lẽo, Thiệu Diệu Tông cũng không thích ở đấy.
Anh nói: "Không thiếu gì cả. À, anh không có phiếu vải, không thể mua cho con mấy bộ quần áo."
Xuân Phân đoán được rằng bố mẹ Diệu Tông đã vơ vét hết phiếu vải mất rồi. Nhưng hai người còn chưa đăng kí kết hôn, việc này không thể nhắc tới, nếu không với tính cách hiếu thuận mù quáng của anh, hôn sự của cô và anh sẽ đi tong mất.
Cô nói: "Vậy mua thêm vài bộ, em có tiền."
Nét mặt của Diệu Tông ngay lập tức trở nên khó diễn tả"... Anh cũng có tiền."
"Thôi đi. Chị Trương nói là bị bố mẹ anh lấy mất rồi." Xuân Phân lại lo chuyện bao đồng "dùng tiền của em mà mua, coi như quà ra mắt mẹ kế với con gái."
Thiệu Diệu Tông mở miệng: "anh có tiền thật mà"
"Đấy cũng không phải tiền của em." Xuân Phân lấy ra cái khăn tay, mở khăn ra "mỗi ngày em mang ngần này tiền, anh có không?"
Thiệu Diệu Tông đi đến xem, vài tờ tiền lớn, còn có rất nhiều tiền xu, phải được 50, 60 đồng.
Xuân Phân hất hàm: "Tiền tiêu vặt của em"
Thiệu Diệu Tông nghẹn họng.
Xuân Phân trong lòng cũng không thoải mái, vì tiền lương của anh ấy cao như vậy, còn cô thì không nhiều như vậy, nếu sau này anh ấy cứ tiếp tục như vậy thì làm sao sống cơ chứ. Nhưng tìm một người đưa mẹ con cô rời xa chốn này chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa tay nghề lẫn công việc của cô tốt như vậy, dù bốn mươi tuổi ly hôn thì hàng xóm thân thích cũng muốn giới thiệu đối tượng với cô.
Đỗ Xuân Phân suy nghĩ hồi lâu, không thể ly hôn nữa, rất giày vò nhau.
"Trần Thế Mĩ" sợ cô bằng phép, cô không tin còn không chinh phục được anh lính chả có chút tâm địa gian xảo.
"Đồ dùng của em, phiền anh giúp em chọn một lượt." Đỗ Xuân Phân nói xong, chợt nhớ tới một chuyện "Xe ô tô đi vào quân đội có thuận tiện không?"
Thiệu Diệu Tông: "Anh sẽ báo tin về bên đó trước, họ sẽ cho xe tới đón chúng ta."
Mắt Xuân Phân sáng rực, xem ra người lính này trong quân ngũ làm rất tốt.
"Cứ vậy trước đã." Đỗ Xuân Phân đứng dậy, "Em còn phải đến chỗ làm."
Thiệu Diệu Tông khách khí hỏi: "Hay anh đưa em đi nhé?"
"Không cần đâu ạ." Đỗ Xuân Phân nghĩ 1 lát, "Sáng sớm mai ở nhà chị đợi em, đồ đạc mua được đều để ở nhà chị. Ngày kia mình đi thì nhờ anh Lý lái xe tiễn chúng ta một đoạn. Càng sớm càng tốt. Để muộn quá, sẽ bị thím hai em chặn lại."
Thiệu Diệu Tông không nhịn được nữa, hỏi: "Sao như đi chạy nạn vậy?"
"Em là đi chạy nạn mà." Đỗ Xuân Phân không để nghĩ người khác nghĩ thế nào, cũng chẳng sợ bêu xấu việc trong nhà.
Thiệu Diệu Tông lại bị sự thẳng thắn cô làm nghẹn lời, một lúc mới nói:" Vậy, vậy anh biết rồi. Ngày kia anh đưa hai con đến đây, ngồi xe anh Lý đi đến cục dân chính, chúng ta vào đăng kí kết hôn, chuyển hộ khẩu, rồi đi thẳng đến nhà ga?"
Đỗ Xuân Phân gật đầu: "Cũng được. Chuyện kết hôn đừng nói trước với anh chị, tránh cho anh chị đêm nay lại thao thức."
Thiệu Diệu Tông kinh ngạc, không ngờ cô lại hiểu rõ việc mình cần làm như vậy, thật sự rất kinh ngạc.
"Anh có ý gì vậy? Em cũng có ngốc đâu." Đỗ Xuân Phân trừng trắng mắt, cô đóng cửa chính, đẩy xe ra, "Xe đạp có thể mang lên tàu không ạ?"
Thiệu Diệu Tông sững người, lát sau phản ứng lại nói, "Có thể là không được."
Đỗ Xuân Phân: "Tàu hỏa có quy định về cái này ạ?"
"Quy định đó không có."
Đỗ Xuân Phân gật đầu: "Em biết rồi ạ."
Thiệu Diệu Tông rất muôn nói, em biết cái gì cơ.
Đỗ Xuân Phân búng tay cái liền đóng cửa lại, lời nói đến bên miệng Thiệu Diệu Tông liền bị dọa sợ trôi trở về.
"Chị Trương sẽ về ngay, không cần khóa cửa." Đỗ Xuân Phân nói xong liền đạp xe đi.
Thiệu Diệu Tông nhíu mày.
"Người đâu mà giống như nữ tặc vậy chứ?"
Anh nói: "Không thiếu gì cả. À, anh không có phiếu vải, không thể mua cho con mấy bộ quần áo."
Xuân Phân đoán được rằng bố mẹ Diệu Tông đã vơ vét hết phiếu vải mất rồi. Nhưng hai người còn chưa đăng kí kết hôn, việc này không thể nhắc tới, nếu không với tính cách hiếu thuận mù quáng của anh, hôn sự của cô và anh sẽ đi tong mất.
Cô nói: "Vậy mua thêm vài bộ, em có tiền."
Nét mặt của Diệu Tông ngay lập tức trở nên khó diễn tả"... Anh cũng có tiền."
"Thôi đi. Chị Trương nói là bị bố mẹ anh lấy mất rồi." Xuân Phân lại lo chuyện bao đồng "dùng tiền của em mà mua, coi như quà ra mắt mẹ kế với con gái."
Thiệu Diệu Tông mở miệng: "anh có tiền thật mà"
"Đấy cũng không phải tiền của em." Xuân Phân lấy ra cái khăn tay, mở khăn ra "mỗi ngày em mang ngần này tiền, anh có không?"
Thiệu Diệu Tông đi đến xem, vài tờ tiền lớn, còn có rất nhiều tiền xu, phải được 50, 60 đồng.
Xuân Phân hất hàm: "Tiền tiêu vặt của em"
Thiệu Diệu Tông nghẹn họng.
Xuân Phân trong lòng cũng không thoải mái, vì tiền lương của anh ấy cao như vậy, còn cô thì không nhiều như vậy, nếu sau này anh ấy cứ tiếp tục như vậy thì làm sao sống cơ chứ. Nhưng tìm một người đưa mẹ con cô rời xa chốn này chẳng dễ dàng gì. Hơn nữa tay nghề lẫn công việc của cô tốt như vậy, dù bốn mươi tuổi ly hôn thì hàng xóm thân thích cũng muốn giới thiệu đối tượng với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Xuân Phân suy nghĩ hồi lâu, không thể ly hôn nữa, rất giày vò nhau.
"Trần Thế Mĩ" sợ cô bằng phép, cô không tin còn không chinh phục được anh lính chả có chút tâm địa gian xảo.
"Đồ dùng của em, phiền anh giúp em chọn một lượt." Đỗ Xuân Phân nói xong, chợt nhớ tới một chuyện "Xe ô tô đi vào quân đội có thuận tiện không?"
Thiệu Diệu Tông: "Anh sẽ báo tin về bên đó trước, họ sẽ cho xe tới đón chúng ta."
Mắt Xuân Phân sáng rực, xem ra người lính này trong quân ngũ làm rất tốt.
"Cứ vậy trước đã." Đỗ Xuân Phân đứng dậy, "Em còn phải đến chỗ làm."
Thiệu Diệu Tông khách khí hỏi: "Hay anh đưa em đi nhé?"
"Không cần đâu ạ." Đỗ Xuân Phân nghĩ 1 lát, "Sáng sớm mai ở nhà chị đợi em, đồ đạc mua được đều để ở nhà chị. Ngày kia mình đi thì nhờ anh Lý lái xe tiễn chúng ta một đoạn. Càng sớm càng tốt. Để muộn quá, sẽ bị thím hai em chặn lại."
Thiệu Diệu Tông không nhịn được nữa, hỏi: "Sao như đi chạy nạn vậy?"
"Em là đi chạy nạn mà." Đỗ Xuân Phân không để nghĩ người khác nghĩ thế nào, cũng chẳng sợ bêu xấu việc trong nhà.
Thiệu Diệu Tông lại bị sự thẳng thắn cô làm nghẹn lời, một lúc mới nói:" Vậy, vậy anh biết rồi. Ngày kia anh đưa hai con đến đây, ngồi xe anh Lý đi đến cục dân chính, chúng ta vào đăng kí kết hôn, chuyển hộ khẩu, rồi đi thẳng đến nhà ga?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Xuân Phân gật đầu: "Cũng được. Chuyện kết hôn đừng nói trước với anh chị, tránh cho anh chị đêm nay lại thao thức."
Thiệu Diệu Tông kinh ngạc, không ngờ cô lại hiểu rõ việc mình cần làm như vậy, thật sự rất kinh ngạc.
"Anh có ý gì vậy? Em cũng có ngốc đâu." Đỗ Xuân Phân trừng trắng mắt, cô đóng cửa chính, đẩy xe ra, "Xe đạp có thể mang lên tàu không ạ?"
Thiệu Diệu Tông sững người, lát sau phản ứng lại nói, "Có thể là không được."
Đỗ Xuân Phân: "Tàu hỏa có quy định về cái này ạ?"
"Quy định đó không có."
Đỗ Xuân Phân gật đầu: "Em biết rồi ạ."
Thiệu Diệu Tông rất muôn nói, em biết cái gì cơ.
Đỗ Xuân Phân búng tay cái liền đóng cửa lại, lời nói đến bên miệng Thiệu Diệu Tông liền bị dọa sợ trôi trở về.
"Chị Trương sẽ về ngay, không cần khóa cửa." Đỗ Xuân Phân nói xong liền đạp xe đi.
Thiệu Diệu Tông nhíu mày.
"Người đâu mà giống như nữ tặc vậy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro