Trước Khi Kết H...
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-11 22:58:46
Có câu nói: Không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông.
Đỗ Xuân Phân cường thế, khiến cho đầu bếp nhờ Nhị Tráng cắt rau cũng không dám chọc, lập tức đem rau đi, cười ha hả nói: "Nhị Tráng, sư phụ cậu đang cho cậu cơ hội, còn không mau tranh thủ đi." Anh ta đưa rau qua cho đồ đệ của mình, "Cắt rau đi để Nhị Tráng còn làm."
Đỗ Nhị Tráng hiểu được sư phụ của mình không hay đừa giỡn, vì vậy vui vẻ nấu ăn.
Đỗ Xuân Phân thấy còn bốn món ăn, toàn bộ để Nhị Tráng nấu.
Cô bá đạo như vậy, thầy trò nhà kia cũng không dám nói gì. Đỗ Xuân Phân là người cho tài năng, sớm muộn cũng có thể làm bếp trưởng. Thêm nữa lãnh đạo và kế toán ở đây cũng coi như nhìn cô trưởng thành, có phần thiên vị cô. Xuân Phân cũng biết cách đối nhân xử thế, người khác thỉnh thoảng ăn vụng, cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Yêu cầu của cô cũng không quá đáng, họ có thể đáp ứng.
Mỗi món làm xong, Đỗ Xuân Phân đều thử một lần, để Nhị Tráng ghi nhớ.
Đỗ Nhị Tráng bận đến đau tay cuối cùng cũng xong việc, nhưng vẻ mặt tràn đầy phấn khích, nhỏ giọng hỏi: "Chị Xuân Phân, em không cần chuyển chính thức ạ?"
"Ngày mai lại làm tiếp để chị xem." Đỗ Xuân Phân sợ hắn buổi tối phấn khích không ngủ được, ngày phải mất tập trung nên ra vẻ nghiêm túc nói. Đỗ Nhị Tráng thẳng lưng, "sư phụ yên tâm, em nhất định phát huy hết năng lực."
Đỗ Xuân Phân vuốt cằm, nhỏ giọng: "Tốt lắm, đã biết dùng thành ngữ. Về sau rảnh rỗi thì đi hiệu sách, có tiền thì mua sách dạy nấu ăn về, không có tiền thì thuê. Làm việc cũng như đi học vậy, nếu không chịu tiến lên thì sẽ tụt lùi."
Đỗ Nhị Tráng không khỏi nhìn những người khác, làm như không nghe thấy, vội vàng gật đầu "Trở về sẽ đi. Tiên lương còn chưa đưa cho cha em."
"Về sau để lại một chút cho bản thân. Tiền ở trong tay mình mới là của mình. Cha mẹ em cũng không chỉ có mình em là con trai. Em cần phải hiếu thuận với cha mẹ chứ không phải với anh em của em." Đỗ Xuân Phân nghĩ một lát: "Chị đã nói với cha em rồi, sau khi em lên chính thức tiền lương nhiều nhất là ba mươi đồng."
Đỗ Nhị Tráng kêu lên: "Ba mươi đồng?!" Sau nhanh tay che miệng lại, "Nhiều vậy sao?"
Đỗ Xuân Phân nghỉ việc, Nhị Tráng tiếp quản thay, vậy là tiền lương sẽ tương đương của cô hiện nay. "Chị đã nói nhiều nhất là ba mươi đồng, vậy em nói hai mươi tám đồng. Giữ lại số tiền còn lại, phòng bất trắc. Trên đời này làm ì có ai thuận buồm xuôi gió mãi."
Nhị Tráng thận trọng gật đầu," Em đã hiểu, Chị Xuân Phân, hôm nay không phải cuối tuần, buổi chiều cũng không quá đông, chị về trước đi."
"Chị đến nhà chị Trương, có việc thì đến nhà chị Trương tìm chị." Đỗ Xuân Phân ăn xong liền lau miệng, đứng lên đi mua đòn gánh cùng cái sọt. Nghĩ tới doanh trại của Thiệu Diệu Tông ở nơi rừng sâu, không tiện đi chợ, cô liền mang phiếu vải, phiếu đường, các loại phiếu còn tồn đổi thành đồ thực. Lại mua thêm cung tên, súng cao su, hạt giống rau... những đồ vật có thể tự cung tự cấp, chuẩn bị cả quần áo đem từ nhà đi theo.
Chị Trương không thích lật đồ người khác ra xem, nên không biết bên trong có gì, chỉ hỏi: "Em mua sọt với đòn gánh đề làm gì vậy?"
"Để gánh mấy đứa bé. Chúng em mỗi người hai đứa, ẵm bế thế nào cũng không thuận tiện."
Chị Trương cười, "Cái đầu của em sao lại thông minh vậy chứ."
"Giống mẹ em đó."
Ông bà nội của cô luôn nói cô giống cha. Cô lại không thích ông ấy. Từ lúc đem cô gửi ông bà nội cũng chỉ về thăm vài lần, lại còn là lúc đêm hôm lén lút quay về. Nếu trí nhớ cô không tốt thì đã sớm quên mất bộ dạng ông ấy thế nào.
Người trong thôn nói cha cô lành ít dữ nhiều. Đỗ Xuân Phân hiểu được ông đã qua đời.
Chị Trương mới gặp chú hai của Xuân Phân, tướng mạo không đẹp, trông hiền lành chất phác, dáng người thấp bé. Anh em họ chắc chắn giống nhau. Đỗ Xuân Phân mà giống cha của cô thì không thể lớn lên với bộ dạng xinh đẹp thế này, còn cao tới 1m68.
Đỗ Xuân Phân cường thế, khiến cho đầu bếp nhờ Nhị Tráng cắt rau cũng không dám chọc, lập tức đem rau đi, cười ha hả nói: "Nhị Tráng, sư phụ cậu đang cho cậu cơ hội, còn không mau tranh thủ đi." Anh ta đưa rau qua cho đồ đệ của mình, "Cắt rau đi để Nhị Tráng còn làm."
Đỗ Nhị Tráng hiểu được sư phụ của mình không hay đừa giỡn, vì vậy vui vẻ nấu ăn.
Đỗ Xuân Phân thấy còn bốn món ăn, toàn bộ để Nhị Tráng nấu.
Cô bá đạo như vậy, thầy trò nhà kia cũng không dám nói gì. Đỗ Xuân Phân là người cho tài năng, sớm muộn cũng có thể làm bếp trưởng. Thêm nữa lãnh đạo và kế toán ở đây cũng coi như nhìn cô trưởng thành, có phần thiên vị cô. Xuân Phân cũng biết cách đối nhân xử thế, người khác thỉnh thoảng ăn vụng, cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Yêu cầu của cô cũng không quá đáng, họ có thể đáp ứng.
Mỗi món làm xong, Đỗ Xuân Phân đều thử một lần, để Nhị Tráng ghi nhớ.
Đỗ Nhị Tráng bận đến đau tay cuối cùng cũng xong việc, nhưng vẻ mặt tràn đầy phấn khích, nhỏ giọng hỏi: "Chị Xuân Phân, em không cần chuyển chính thức ạ?"
"Ngày mai lại làm tiếp để chị xem." Đỗ Xuân Phân sợ hắn buổi tối phấn khích không ngủ được, ngày phải mất tập trung nên ra vẻ nghiêm túc nói. Đỗ Nhị Tráng thẳng lưng, "sư phụ yên tâm, em nhất định phát huy hết năng lực."
Đỗ Xuân Phân vuốt cằm, nhỏ giọng: "Tốt lắm, đã biết dùng thành ngữ. Về sau rảnh rỗi thì đi hiệu sách, có tiền thì mua sách dạy nấu ăn về, không có tiền thì thuê. Làm việc cũng như đi học vậy, nếu không chịu tiến lên thì sẽ tụt lùi."
Đỗ Nhị Tráng không khỏi nhìn những người khác, làm như không nghe thấy, vội vàng gật đầu "Trở về sẽ đi. Tiên lương còn chưa đưa cho cha em."
"Về sau để lại một chút cho bản thân. Tiền ở trong tay mình mới là của mình. Cha mẹ em cũng không chỉ có mình em là con trai. Em cần phải hiếu thuận với cha mẹ chứ không phải với anh em của em." Đỗ Xuân Phân nghĩ một lát: "Chị đã nói với cha em rồi, sau khi em lên chính thức tiền lương nhiều nhất là ba mươi đồng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Nhị Tráng kêu lên: "Ba mươi đồng?!" Sau nhanh tay che miệng lại, "Nhiều vậy sao?"
Đỗ Xuân Phân nghỉ việc, Nhị Tráng tiếp quản thay, vậy là tiền lương sẽ tương đương của cô hiện nay. "Chị đã nói nhiều nhất là ba mươi đồng, vậy em nói hai mươi tám đồng. Giữ lại số tiền còn lại, phòng bất trắc. Trên đời này làm ì có ai thuận buồm xuôi gió mãi."
Nhị Tráng thận trọng gật đầu," Em đã hiểu, Chị Xuân Phân, hôm nay không phải cuối tuần, buổi chiều cũng không quá đông, chị về trước đi."
"Chị đến nhà chị Trương, có việc thì đến nhà chị Trương tìm chị." Đỗ Xuân Phân ăn xong liền lau miệng, đứng lên đi mua đòn gánh cùng cái sọt. Nghĩ tới doanh trại của Thiệu Diệu Tông ở nơi rừng sâu, không tiện đi chợ, cô liền mang phiếu vải, phiếu đường, các loại phiếu còn tồn đổi thành đồ thực. Lại mua thêm cung tên, súng cao su, hạt giống rau... những đồ vật có thể tự cung tự cấp, chuẩn bị cả quần áo đem từ nhà đi theo.
Chị Trương không thích lật đồ người khác ra xem, nên không biết bên trong có gì, chỉ hỏi: "Em mua sọt với đòn gánh đề làm gì vậy?"
"Để gánh mấy đứa bé. Chúng em mỗi người hai đứa, ẵm bế thế nào cũng không thuận tiện."
Chị Trương cười, "Cái đầu của em sao lại thông minh vậy chứ."
"Giống mẹ em đó."
Ông bà nội của cô luôn nói cô giống cha. Cô lại không thích ông ấy. Từ lúc đem cô gửi ông bà nội cũng chỉ về thăm vài lần, lại còn là lúc đêm hôm lén lút quay về. Nếu trí nhớ cô không tốt thì đã sớm quên mất bộ dạng ông ấy thế nào.
Người trong thôn nói cha cô lành ít dữ nhiều. Đỗ Xuân Phân hiểu được ông đã qua đời.
Chị Trương mới gặp chú hai của Xuân Phân, tướng mạo không đẹp, trông hiền lành chất phác, dáng người thấp bé. Anh em họ chắc chắn giống nhau. Đỗ Xuân Phân mà giống cha của cô thì không thể lớn lên với bộ dạng xinh đẹp thế này, còn cao tới 1m68.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro