Trước khi về nh...
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-11 22:58:46
Editor: Hannah
Thời tiết càng ngày càng nóng, cách khi cần đốt lò còn gần nửa năm, không vội.
Đỗ Xuân Phân: "Cũng được. Nước ăn thì sao? Giống như trong thôn gánh nước để ăn, sau đó đi tới bờ sông giặt quần áo?"
Thiệu Diệu Tông cảm thấy chuyện này chắc cô sẽ không so đo, "Không khác lắm."
Đỗ Xuân Phân nghĩ đến chuyện anh quên mua hủ dầu đường mắm muối, "Mua thùng nước chứ?"
Thiệu Diệu Tông muốn nói, mua."Gánh nước ăn" ba chữ hiển hiện trong đầu, không khỏi do dự.
"Không mua?" Đây chính là kết quả mà anh nói cái gì cũng đã đặt mua đủ.
Thiệu Diệu Tông vội vàng nói: "Mua một thùng."
"Còn phải mua thêm một thùng."
Bên chỗ Thiệu Diệu Tông đoán chừng cùng trong thôn không khác lắm, Đỗ Xuân Phân ngẫm lại tình huống nhà chú thím hai của cô, "Vạc nước đâu?"
"Vạc nước?" Thiệu Diệu Tông bị hỏi cũng sửng sốt.
Chuyện này cũng không trách Thiệu Diệu Tông, nhà anh mặc dù cũng ở nông thôn, nhưng bởi vì những năm nay anh không ngừng gửi tiền về nhà, trong nhà đã đào giếng nước. Có giếng nước thì không cần thiết có vạc nước để trữ nước.
Trước kia Thiệu Diệu Tông ở ký túc xá bộ đội, càng không có khả năng có vạc đựng nước. Cho nên anh lại quên.
"Vậy thì, trở về liền mua." Thiệu Diệu Tông vốn muốn nói, anh gánh nước. Nhưng nếu anh không ở nhà thì sao.
Đỗ Xuân Phân có công việc, còn trông bốn đứa bé, cũng không thể để cô một ngày ba bữa gánh nước được.
Thiệu Diệu Tông không biện giải cho bản thân, Đỗ Xuân Phân cũng không níu lấy không thả, đổi câu hỏi: "Còn thiếu cái gì?"
"Cô có lẽ mua đủ rồi." Thiệu Diệu Tông ngẩng đầu, ý muốn nhìn nồi sắt bên trong bao đồ vật, nhưng bị tấm ván gỗ trói tại phía trên nồi sắt cản lại tầm nhìn.
Đỗ Xuân Phân nghĩ đi nghĩ lại: "Chậu rửa mặt?"
"Mua. Chậu rửa rau cũng mua." Thiệu Diệu Tông không khỏi toát ra mấy phần chờ mong mà bản thân cũng chưa phát giác được nhìn cô, chờ được tán dương.
Đỗ Xuân Phân chỉ lo tính còn thiếu cái gì, ánh mắt này cuẩnh chú định vứt cho người mù lòa, "Bồn nhào bột mì?"
"Mua ——" Thiệu Diệu Tông suy nghĩ kỹ một chút, quên, "Đến huyện An Đông thì mua. Có xe vận chuyển đồ sẽ chờ chúng ta ở đó. Cô cũng mệt mỏi rồi, nếu không ngủ một lát đi? Tôi trông cho."
Đỗ Xuân Phân liếc nhìn anh.
Thiệu Diệu Tông có loại cảm giác bị nhìn xuyên, mặt nóng bỏng.
Đỗ Xuân Phân thu tầm mắt lại, nhắm mắt suy nghĩ cuộc sống sau này sẽ sống thế nào. Làm sao để thu phục Thiệu Diệu Tông không biết cách sống này.
Thiệu Diệu Tông nếu biết cô nghĩ những thứ này, chắc cũng không dám để cho cô ngủ.
Đỗ Xuân Phân suy nghĩ mệt mỏi, ngủ trong chốc lát, khi tỉnh lại phát hiện hoàng hôn đã nhuộm nửa bầu trời, bốn đứa bé ghé vào chỗ ngồi chơi.
Vội ho một tiếng, bốn đứa nhóc giật mình. Quay đầu nhìn thấy mẹ đã tỉnh, Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ nhào qua phía Đỗ Xuân Phân, Bình Bình cùng An An mặt đầy khát vọng, lại do do dự dự không dám nhào về phía này.
Chú ý tới biểu cảm của Bình Bình cùng An An, Đỗ Xuân Phân vỗ lên người hai cô con gái, giả bộ tức giận: "Chạy cái gì? Đụng mẹ làm đau thắt lưng."
Hai chị em lập tức lui lại.
Đỗ Xuân Phân đau thắt lưng, nhưng bởi vì ngồi lâu.
Đứng lên hoạt động eo một chút.
Điềm Nhi tiến tới duỗi ra móng vuốt nhỏ: "Mẹ, xoa xoa."
Đỗ Xuân Phân buồn cười: "Con biết sao? Khí lực nhỏ như gãi ngứa ngứa. Không tè ra quần chứ?"
Thiệu Diệu Tông khẽ lắc đầu, "Các bé cũng chỉ mặc quần yếm. Tôi cảm thấy các con cũng lớn, mặc loại quần này tiếp cũng không thích hợp."
Quần áo ở cửa hàng đắt, tự mình làm, Đỗ Xuân Phân lại không có nhiều phiếu vải như vậy. Trước đó cô một người nuôi hai cô con gái, không dám xài tiền bậy bạ, cho nên Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ mỗi người chỉ có hai chiếc quần bông.
Trẻ con còn nhỏ, sẽ không biết cởi quần bông, sợ các cô tè dầm ẩm ướt liên tục không có đồ mặc mới cho các bé mặc tã.
Bình Bình và An An cũng mặc tã, có khả năng bởi vì không biết cởi quần, cũng có thể vì vợ trước của Thiệu Diệu Tông không có ý thức được con gái đã lớn hơn.
Đỗ Xuân Phân: "Trở về thay quần áo mới."
Ánh mắt bốn đứa bé sáng như ngôi sao ban đêm.
Đỗ Xuân Phân buồn cười: "Thích quần áo mới?"
Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ lớn tiếng hô: "Thích lắm!"
Đỗ Xuân Phân cố ý hỏi hai cô con gái kế: "Các ngươi không thích?"
Bình Bình và An An cũng muốn mặc quần áo mới, các bé đã rất lâu không mặc quần áo đã giặt.
Hai đứa trẻ con dọa tới mức nói ngay: "Thích lắm!"
"Thích thì sẽ đổi. Có đói bụng không?"
Bốn cô nhóc đồng thời lắc đầu.
Đỗ Xuân Phân vẫy tay, "Tới đây chơi với mẹ, để cha các con ngủ một lát."
Trời còn chưa tối, Thiệu Diệu Tông không buồn ngủ, "Trong bọc của tôi có mứt táo và bánh bích quy, nếu không cô ăn một chút?"
Hai thứ này đề là chiều hôm qua Thiệu Diệu Tông đi cửa hàng bách hoá mua. Anh không muốn ăn và mặc đều dùng tiền của Đỗ Xuân Phân.
Thời tiết càng ngày càng nóng, cách khi cần đốt lò còn gần nửa năm, không vội.
Đỗ Xuân Phân: "Cũng được. Nước ăn thì sao? Giống như trong thôn gánh nước để ăn, sau đó đi tới bờ sông giặt quần áo?"
Thiệu Diệu Tông cảm thấy chuyện này chắc cô sẽ không so đo, "Không khác lắm."
Đỗ Xuân Phân nghĩ đến chuyện anh quên mua hủ dầu đường mắm muối, "Mua thùng nước chứ?"
Thiệu Diệu Tông muốn nói, mua."Gánh nước ăn" ba chữ hiển hiện trong đầu, không khỏi do dự.
"Không mua?" Đây chính là kết quả mà anh nói cái gì cũng đã đặt mua đủ.
Thiệu Diệu Tông vội vàng nói: "Mua một thùng."
"Còn phải mua thêm một thùng."
Bên chỗ Thiệu Diệu Tông đoán chừng cùng trong thôn không khác lắm, Đỗ Xuân Phân ngẫm lại tình huống nhà chú thím hai của cô, "Vạc nước đâu?"
"Vạc nước?" Thiệu Diệu Tông bị hỏi cũng sửng sốt.
Chuyện này cũng không trách Thiệu Diệu Tông, nhà anh mặc dù cũng ở nông thôn, nhưng bởi vì những năm nay anh không ngừng gửi tiền về nhà, trong nhà đã đào giếng nước. Có giếng nước thì không cần thiết có vạc nước để trữ nước.
Trước kia Thiệu Diệu Tông ở ký túc xá bộ đội, càng không có khả năng có vạc đựng nước. Cho nên anh lại quên.
"Vậy thì, trở về liền mua." Thiệu Diệu Tông vốn muốn nói, anh gánh nước. Nhưng nếu anh không ở nhà thì sao.
Đỗ Xuân Phân có công việc, còn trông bốn đứa bé, cũng không thể để cô một ngày ba bữa gánh nước được.
Thiệu Diệu Tông không biện giải cho bản thân, Đỗ Xuân Phân cũng không níu lấy không thả, đổi câu hỏi: "Còn thiếu cái gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô có lẽ mua đủ rồi." Thiệu Diệu Tông ngẩng đầu, ý muốn nhìn nồi sắt bên trong bao đồ vật, nhưng bị tấm ván gỗ trói tại phía trên nồi sắt cản lại tầm nhìn.
Đỗ Xuân Phân nghĩ đi nghĩ lại: "Chậu rửa mặt?"
"Mua. Chậu rửa rau cũng mua." Thiệu Diệu Tông không khỏi toát ra mấy phần chờ mong mà bản thân cũng chưa phát giác được nhìn cô, chờ được tán dương.
Đỗ Xuân Phân chỉ lo tính còn thiếu cái gì, ánh mắt này cuẩnh chú định vứt cho người mù lòa, "Bồn nhào bột mì?"
"Mua ——" Thiệu Diệu Tông suy nghĩ kỹ một chút, quên, "Đến huyện An Đông thì mua. Có xe vận chuyển đồ sẽ chờ chúng ta ở đó. Cô cũng mệt mỏi rồi, nếu không ngủ một lát đi? Tôi trông cho."
Đỗ Xuân Phân liếc nhìn anh.
Thiệu Diệu Tông có loại cảm giác bị nhìn xuyên, mặt nóng bỏng.
Đỗ Xuân Phân thu tầm mắt lại, nhắm mắt suy nghĩ cuộc sống sau này sẽ sống thế nào. Làm sao để thu phục Thiệu Diệu Tông không biết cách sống này.
Thiệu Diệu Tông nếu biết cô nghĩ những thứ này, chắc cũng không dám để cho cô ngủ.
Đỗ Xuân Phân suy nghĩ mệt mỏi, ngủ trong chốc lát, khi tỉnh lại phát hiện hoàng hôn đã nhuộm nửa bầu trời, bốn đứa bé ghé vào chỗ ngồi chơi.
Vội ho một tiếng, bốn đứa nhóc giật mình. Quay đầu nhìn thấy mẹ đã tỉnh, Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ nhào qua phía Đỗ Xuân Phân, Bình Bình cùng An An mặt đầy khát vọng, lại do do dự dự không dám nhào về phía này.
Chú ý tới biểu cảm của Bình Bình cùng An An, Đỗ Xuân Phân vỗ lên người hai cô con gái, giả bộ tức giận: "Chạy cái gì? Đụng mẹ làm đau thắt lưng."
Hai chị em lập tức lui lại.
Đỗ Xuân Phân đau thắt lưng, nhưng bởi vì ngồi lâu.
Đứng lên hoạt động eo một chút.
Điềm Nhi tiến tới duỗi ra móng vuốt nhỏ: "Mẹ, xoa xoa."
Đỗ Xuân Phân buồn cười: "Con biết sao? Khí lực nhỏ như gãi ngứa ngứa. Không tè ra quần chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Diệu Tông khẽ lắc đầu, "Các bé cũng chỉ mặc quần yếm. Tôi cảm thấy các con cũng lớn, mặc loại quần này tiếp cũng không thích hợp."
Quần áo ở cửa hàng đắt, tự mình làm, Đỗ Xuân Phân lại không có nhiều phiếu vải như vậy. Trước đó cô một người nuôi hai cô con gái, không dám xài tiền bậy bạ, cho nên Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ mỗi người chỉ có hai chiếc quần bông.
Trẻ con còn nhỏ, sẽ không biết cởi quần bông, sợ các cô tè dầm ẩm ướt liên tục không có đồ mặc mới cho các bé mặc tã.
Bình Bình và An An cũng mặc tã, có khả năng bởi vì không biết cởi quần, cũng có thể vì vợ trước của Thiệu Diệu Tông không có ý thức được con gái đã lớn hơn.
Đỗ Xuân Phân: "Trở về thay quần áo mới."
Ánh mắt bốn đứa bé sáng như ngôi sao ban đêm.
Đỗ Xuân Phân buồn cười: "Thích quần áo mới?"
Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ lớn tiếng hô: "Thích lắm!"
Đỗ Xuân Phân cố ý hỏi hai cô con gái kế: "Các ngươi không thích?"
Bình Bình và An An cũng muốn mặc quần áo mới, các bé đã rất lâu không mặc quần áo đã giặt.
Hai đứa trẻ con dọa tới mức nói ngay: "Thích lắm!"
"Thích thì sẽ đổi. Có đói bụng không?"
Bốn cô nhóc đồng thời lắc đầu.
Đỗ Xuân Phân vẫy tay, "Tới đây chơi với mẹ, để cha các con ngủ một lát."
Trời còn chưa tối, Thiệu Diệu Tông không buồn ngủ, "Trong bọc của tôi có mứt táo và bánh bích quy, nếu không cô ăn một chút?"
Hai thứ này đề là chiều hôm qua Thiệu Diệu Tông đi cửa hàng bách hoá mua. Anh không muốn ăn và mặc đều dùng tiền của Đỗ Xuân Phân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro