[Thập Niên 60] Làm Giàu Trong Niên Đại Văn
Tận Dụng Mọi Cơ...
Tố Muội Bình Sinh
2024-09-09 09:39:41
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Càng gần cuối năm lương thực càng khan hiếm, mọi người muốn gom chút đồ ngon để dành tết ăn cũng khó. Nhiều người ồ ạt hướng tầm mắt về rau dại ở ngoại ô, cá ở sông, muốn thêm chút khẩu phần ăn, ngay cả nhóm vợ quân nhân cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tô Diệp sững sờ giờ mới phát hiện ra, hành động cắt một ký thịt lợn gói sủi cảo cho mọi người của chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ Nữ rốt cuộc là khí khái cỡ nào.
Nhìn thấy cuộc sống của mọi người khó khăn như vậy, Tô Diệp lờ mờ cảm thấy xấu hổ vì bản thân da mặt dày đã ăn thêm một chiếc sủi cảo từ chỉ tiêu của chủ nhiệm.
Các chị dâu hát ương ca, đi bộ ra bờ sông ở ngoại ô. Nhóm phụ nữ khom lưng xới cỏ úa dưới đất, họ muốn đào một thứ rau dại không dễ phát hiện.
Một người vợ quân nhân dày dặn kinh nghiệm nói với Tô Diệp: “Dùng cuốc đào xuống, trong đất có rễ của diếp cá. Rễ diếp cá có khả năng chống đông, đâm sâu vào đất. Giòn giòn, dùng nó ướp dưa cải chua rất thấm vị. Chưa từng ở nông thôn, không biết nó mọc ở đâu đâu!”
Dụng cụ câu cá mà họ mang theo cũng rất đơn giản, một chiếc cần, dây câu gỡ từ những tấm lưới đánh cá đã hỏng.
Nhưng trong khu tập thể quân đội cũng có những người sống cực tốt giàu có.
Những cô vợ quân nhân trong thành phố khá có hơi thở giai cấp tiểu tư sản, cuối tuần họ sẽ vào thành phố xem phim, thưởng thức kịch, cũng có thể đi câu cá ở vùng ngoại ô ...
Ví dụ Lý Hồng Lệ, ví dụ Cao An Na, cùng với cô vợ nhà họ Lý phơi thịt xông khói trong sân, ăn mặc khá có phong cách Xô Viết.
Tô Diệp xắn tay áo định đi bới rau dại, mắt sắc bén phát hiện họ đang câu cá bên bờ sông, xem dáng vẻ đến từ rất sớm, trong thùng đã có thu hoạch rồi.
Các chị dâu nông thôn bỗng thấy xấu hổ, thường thì chức vị của các anh chồng như nhau, không ai kém ai. Nhưng điều kiện sống vẫn là kém cả khúc, cuối tuần lén lút hái rau dại về cải thiện cuộc sống.
Có vài phụ nữ xấu hổ giả vờ như không thấy, tiếp tục đào rau, nhưng lén lút giấu rễ diếp cá vất vả đào được sau lưng, có người da mặt dày tiến lên trước tặng rau dại.
Nhưng Lý Hồng Lệ nào có thích những loại rau dại này, cô ta nói: “Thứ này mùi nồng, tôi không thích ăn, các cô giữ lại cho mình đi.”
Sau khi Lý Hồng Lệ biết được Tô Diệp hành vi ti tiện chẹt mất chỉ tiêu của chị họ mình, lúc trước thấy cô ấy không vừa mắt, bây giờ thật sự gai mắt.
Lý Hồng Lệ ghét Tô Diệp, cô ta cũng không thích đám vợ quân nhân nghèo túng này, cô ta không đáp lời nào, trên mặt lãnh đạm phớt lờ. Người vợ quân nhân nông thôn bên cạnh không ngừng nói blah blah trông vô cùng ngượng ngập.
Người vợ quân nhân đó đỏ mặt nói: “Có phải tôi phiền quá không? Cô tiếp tục câu đi, tôi đi đào rau dại.”
Cao An Na cũng không thích Tô Diệp, trong mắt cô ta Tô Diệp đã chiếm lấy chỉ tiêu lẽ ra thuộc về cô ta. Cô ta nhìn những chiếc cần câu hỏng trong tay nhóm người này, cần câu trơ trọi không có cả phao, nghèo kiết xác. Cô ta chào hỏi nói:
“Cô Tô cần câu của cô quá nát rồi, cả dây câu cũng không phải là một sơi dây hoàn chỉnh, làm sao câu được cá. Chi bằng chúng tôi cho mượn một cây nhé?”
“Tôi thay Hồng Lệ xin lỗi các cô, em ấy từ nhỏ chưa bao giờ ăn loại thức ăn vị tanh này, thà chết đói chứ không ăn, cám ơn lòng tốt của các cô nhé.”
Càng gần cuối năm lương thực càng khan hiếm, mọi người muốn gom chút đồ ngon để dành tết ăn cũng khó. Nhiều người ồ ạt hướng tầm mắt về rau dại ở ngoại ô, cá ở sông, muốn thêm chút khẩu phần ăn, ngay cả nhóm vợ quân nhân cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tô Diệp sững sờ giờ mới phát hiện ra, hành động cắt một ký thịt lợn gói sủi cảo cho mọi người của chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ Nữ rốt cuộc là khí khái cỡ nào.
Nhìn thấy cuộc sống của mọi người khó khăn như vậy, Tô Diệp lờ mờ cảm thấy xấu hổ vì bản thân da mặt dày đã ăn thêm một chiếc sủi cảo từ chỉ tiêu của chủ nhiệm.
Các chị dâu hát ương ca, đi bộ ra bờ sông ở ngoại ô. Nhóm phụ nữ khom lưng xới cỏ úa dưới đất, họ muốn đào một thứ rau dại không dễ phát hiện.
Một người vợ quân nhân dày dặn kinh nghiệm nói với Tô Diệp: “Dùng cuốc đào xuống, trong đất có rễ của diếp cá. Rễ diếp cá có khả năng chống đông, đâm sâu vào đất. Giòn giòn, dùng nó ướp dưa cải chua rất thấm vị. Chưa từng ở nông thôn, không biết nó mọc ở đâu đâu!”
Dụng cụ câu cá mà họ mang theo cũng rất đơn giản, một chiếc cần, dây câu gỡ từ những tấm lưới đánh cá đã hỏng.
Nhưng trong khu tập thể quân đội cũng có những người sống cực tốt giàu có.
Những cô vợ quân nhân trong thành phố khá có hơi thở giai cấp tiểu tư sản, cuối tuần họ sẽ vào thành phố xem phim, thưởng thức kịch, cũng có thể đi câu cá ở vùng ngoại ô ...
Ví dụ Lý Hồng Lệ, ví dụ Cao An Na, cùng với cô vợ nhà họ Lý phơi thịt xông khói trong sân, ăn mặc khá có phong cách Xô Viết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Diệp xắn tay áo định đi bới rau dại, mắt sắc bén phát hiện họ đang câu cá bên bờ sông, xem dáng vẻ đến từ rất sớm, trong thùng đã có thu hoạch rồi.
Các chị dâu nông thôn bỗng thấy xấu hổ, thường thì chức vị của các anh chồng như nhau, không ai kém ai. Nhưng điều kiện sống vẫn là kém cả khúc, cuối tuần lén lút hái rau dại về cải thiện cuộc sống.
Có vài phụ nữ xấu hổ giả vờ như không thấy, tiếp tục đào rau, nhưng lén lút giấu rễ diếp cá vất vả đào được sau lưng, có người da mặt dày tiến lên trước tặng rau dại.
Nhưng Lý Hồng Lệ nào có thích những loại rau dại này, cô ta nói: “Thứ này mùi nồng, tôi không thích ăn, các cô giữ lại cho mình đi.”
Sau khi Lý Hồng Lệ biết được Tô Diệp hành vi ti tiện chẹt mất chỉ tiêu của chị họ mình, lúc trước thấy cô ấy không vừa mắt, bây giờ thật sự gai mắt.
Lý Hồng Lệ ghét Tô Diệp, cô ta cũng không thích đám vợ quân nhân nghèo túng này, cô ta không đáp lời nào, trên mặt lãnh đạm phớt lờ. Người vợ quân nhân nông thôn bên cạnh không ngừng nói blah blah trông vô cùng ngượng ngập.
Người vợ quân nhân đó đỏ mặt nói: “Có phải tôi phiền quá không? Cô tiếp tục câu đi, tôi đi đào rau dại.”
Cao An Na cũng không thích Tô Diệp, trong mắt cô ta Tô Diệp đã chiếm lấy chỉ tiêu lẽ ra thuộc về cô ta. Cô ta nhìn những chiếc cần câu hỏng trong tay nhóm người này, cần câu trơ trọi không có cả phao, nghèo kiết xác. Cô ta chào hỏi nói:
“Cô Tô cần câu của cô quá nát rồi, cả dây câu cũng không phải là một sơi dây hoàn chỉnh, làm sao câu được cá. Chi bằng chúng tôi cho mượn một cây nhé?”
“Tôi thay Hồng Lệ xin lỗi các cô, em ấy từ nhỏ chưa bao giờ ăn loại thức ăn vị tanh này, thà chết đói chứ không ăn, cám ơn lòng tốt của các cô nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro