Chia Xương Sườn
2024-08-08 19:21:02
Cơm tối nay cũng đơn giản, chỉ có một chậu rau dại xào bằng nước lã vừa đắng lại vừa chát. Nhưng cũng không có biện pháp nào khác, nhà bọn họ không có nhiều dầu nên khẳng định phải ăn thật tiết kiệm.
Cuối cùng là một nồi cháo loãng, đồ ăn đều là canh suông quả thủy. Cũng chỉ có buổi sáng cùng giữa trưa là được ăn bánh bột ngô, bởi vì nếu không ăn như vậy thì sẽ không có sức lực để làm việc cả ngày.
Nhưng đối với bữa cơm tối nay tất cả mọi người đều rất mong đợi, một chén sườn xào chua ngọt tràn đầy như vậy hẳn là mỗi người cũng sẽ được chia một miếng.
Nghĩ đến thịt kho khoai tây được cho lần trước tất cả mọi người đều nuốt nuốt nước miếng.
Quả nhiên, khi bà Chu lấy chén sườn xào chua ngọt từ trong tủ chén ra đôi mắt của mọi người đều dán chặt vào cái chén, hai mắt đều lóe lên ánh sáng xanh.
Kim Đản vội vàng la lên: “Bà nội, cháu muốn ăn xương sườn!”
Mấy đứa cháu gái cũng mặt đầy khát vọng mà nhìn chằm chằm vào chén xương sườn, không biết nhiều xương sườn như vậy bà nội có thể chia cho mấy cô bé một miếng hay không.
Bà Chu vẫn chia cho mấy người đàn ông trong nhà mỗi người một miếng trước, sau đó thấy trong bát còn hơn nửa thịt, lại đau lòng mà chia cho hai người con dâu và bản thân bà ấy mỗi người một miếng.
Anh cả Chu nhìn ba đứa con gái của mình vẻ mặt đầy khát vọng, vô cùng đáng thương, không đành lòng nói: “Mẹ chia cho mấy cháu gái mỗi người một miếng đi! Dù sao cũng còn hơn nửa bát mà!”
Mấy cô bé nghe thấy anh ấy nói như vậy, mắt đều sáng rực lên.
Bà Chu nhìn ánh mắt khao khát của mấy đứa cháu gái, bà ấy cũng mềm lòng, chỉ có thể đau lòng chia bốn miếng thịt cho bốn đứa cháu gái, “Thật là một đám quỷ đòi nợ, đám tốn tiền tốn của!”
Mấy cô bé được bà nội chia cho thịt sườn mà mình thèm muốn, cho dù lại bị bà nội mắng thì bọn họ cũng rất vui vẻ, bọn họ cuối cùng cũng được ăn thịt rồi.
Mà Kim Đản ăn hết miếng thịt trong miệng, lại la hét, “Bà nội, cháu còn muốn, còn muốn ăn nữa! Ngon quá đi!”
Bà Chu nhìn trong bát còn dư lại chừng nữa bát thịt, bà ấy chia hết cho đàn ông và mấy đứa cháu trai trong nhà.
May mắn Trình Như Lan chặt nhỏ mấy miếng sườn này nhỏ lại, bằng không cũng không đủ để chia cho mỗi người trong nhà bọn họ một miếng thịt.
Mà ở bên chỗ Trình Như Lan, sau khi cô và ba đứa nhỏ ăn xong cơm tối, Trình Như Lan lấy vải dệt ra để may áo khoác cho ba đứa nhỏ mặc.
Đồng thời hệ thống cũng đưa ra nhiệm vụ mới, làm ba bộ quần áo cho ba đứa nhỏ, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng hai mươi cân lương thực tinh, năm mươi cân lương khô, thưởng điểm tích lũy: 3 điểm tích lũy.
Trình Như Lan nghe thấy mấy món phần thưởng này vẫn là rất vui vẻ, lương thực ở chỗ của cô bây giờ đều là lương thực tinh, lần trước cô chuẩn bị lên huyện đổi thành lương thô, nhưng sau đó cô nghĩ rằng trong tay mình không có đồng nào, nên cô đã đổi thành tiền.
Cuối cùng là một nồi cháo loãng, đồ ăn đều là canh suông quả thủy. Cũng chỉ có buổi sáng cùng giữa trưa là được ăn bánh bột ngô, bởi vì nếu không ăn như vậy thì sẽ không có sức lực để làm việc cả ngày.
Nhưng đối với bữa cơm tối nay tất cả mọi người đều rất mong đợi, một chén sườn xào chua ngọt tràn đầy như vậy hẳn là mỗi người cũng sẽ được chia một miếng.
Nghĩ đến thịt kho khoai tây được cho lần trước tất cả mọi người đều nuốt nuốt nước miếng.
Quả nhiên, khi bà Chu lấy chén sườn xào chua ngọt từ trong tủ chén ra đôi mắt của mọi người đều dán chặt vào cái chén, hai mắt đều lóe lên ánh sáng xanh.
Kim Đản vội vàng la lên: “Bà nội, cháu muốn ăn xương sườn!”
Mấy đứa cháu gái cũng mặt đầy khát vọng mà nhìn chằm chằm vào chén xương sườn, không biết nhiều xương sườn như vậy bà nội có thể chia cho mấy cô bé một miếng hay không.
Bà Chu vẫn chia cho mấy người đàn ông trong nhà mỗi người một miếng trước, sau đó thấy trong bát còn hơn nửa thịt, lại đau lòng mà chia cho hai người con dâu và bản thân bà ấy mỗi người một miếng.
Anh cả Chu nhìn ba đứa con gái của mình vẻ mặt đầy khát vọng, vô cùng đáng thương, không đành lòng nói: “Mẹ chia cho mấy cháu gái mỗi người một miếng đi! Dù sao cũng còn hơn nửa bát mà!”
Mấy cô bé nghe thấy anh ấy nói như vậy, mắt đều sáng rực lên.
Bà Chu nhìn ánh mắt khao khát của mấy đứa cháu gái, bà ấy cũng mềm lòng, chỉ có thể đau lòng chia bốn miếng thịt cho bốn đứa cháu gái, “Thật là một đám quỷ đòi nợ, đám tốn tiền tốn của!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy cô bé được bà nội chia cho thịt sườn mà mình thèm muốn, cho dù lại bị bà nội mắng thì bọn họ cũng rất vui vẻ, bọn họ cuối cùng cũng được ăn thịt rồi.
Mà Kim Đản ăn hết miếng thịt trong miệng, lại la hét, “Bà nội, cháu còn muốn, còn muốn ăn nữa! Ngon quá đi!”
Bà Chu nhìn trong bát còn dư lại chừng nữa bát thịt, bà ấy chia hết cho đàn ông và mấy đứa cháu trai trong nhà.
May mắn Trình Như Lan chặt nhỏ mấy miếng sườn này nhỏ lại, bằng không cũng không đủ để chia cho mỗi người trong nhà bọn họ một miếng thịt.
Mà ở bên chỗ Trình Như Lan, sau khi cô và ba đứa nhỏ ăn xong cơm tối, Trình Như Lan lấy vải dệt ra để may áo khoác cho ba đứa nhỏ mặc.
Đồng thời hệ thống cũng đưa ra nhiệm vụ mới, làm ba bộ quần áo cho ba đứa nhỏ, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng hai mươi cân lương thực tinh, năm mươi cân lương khô, thưởng điểm tích lũy: 3 điểm tích lũy.
Trình Như Lan nghe thấy mấy món phần thưởng này vẫn là rất vui vẻ, lương thực ở chỗ của cô bây giờ đều là lương thực tinh, lần trước cô chuẩn bị lên huyện đổi thành lương thô, nhưng sau đó cô nghĩ rằng trong tay mình không có đồng nào, nên cô đã đổi thành tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro