Cuốc Đất
2024-08-08 19:21:02
Hiện tại, Như Lan có hơi nghi ngờ, trước đây nguyên chủ ác độc như vậy, cuối cùng còn bỏ nhà bỏ con đi, có phải do có nữ chủ ở đây xúi giục không.
Trong lúc Trình Như Lan vẫn còn đang âm thầm nghi ngờ, Bạch Tiểu Vi nhìn thấy lúc này bỗng nhiên Trình Như Lan lại thay đổi suy nghĩ, tiếc nuối nói: “Tôi còn tưởng rằng cô muốn vào thành phố, sống cuộc sống của người thành phố luôn khiến người ta hâm mộ kia, khá hơn nhiều so với ở đây. Nhưng với suy nghĩ của cô bây giờ, tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi chỉ hy vọng cô sống hạnh phúc.”
Bạch Tiểu Vi ngây người ở nhà Trình Như Lan một chút rồi rời khỏi.
Chờ sau khi nữ chủ rời khỏi, Trình Như Lan vẫn không rõ là rốt cuộc nữ chủ là người tốt hay xấu, cô cũng lười nghĩ tiếp.
Cô vươn tay ra ôm con trai cả và con trai thứ hai từ ngoài cửa chạy tới vào lòng, hỏi với giọng điệu chua chát: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hai con thích ai nhất? Thích dì vừa rồi, hay thích mẹ?”
Hai đứa Đại Bảo và Nhị Bảo được mẹ ôm trong lòng thì vô cùng hào hứng, nghe thấy mẹ hỏi, hai cậu nhóc không hẹn mà cùng lớn tiếng trả lời: “Con thích mẹ nhất, thích mẹ, không thích người khác, thích mẹ của bây giờ.”
Trình Như Lan nghe câu trả lời của hai đứa bé, lúc này trong lòng mới vui vẻ lại, dù sao bây giờ cô cũng chỉ quan tâm đến ba đứa con này, cô cũng hy vọng trong cảm nhận của con cô là người quan trọng nhất, cô đã yêu thương ba đứa trẻ này.
Trình Như Lan nhìn thời gian bây giờ cũng không còn sớm nên không định đi ra huyện nữa, đợi sáng mai lại đi!
Cô nói với hai đứa bé: “Mẹ ra sau đào đất một chút, để trồng rau ăn, Đại Bảo Nhị Bảo, hai con ở trong nhà chơi với em trai một chút, đừng để em té ngã xuống đất.”
Hai đứa bé nghe thấy lời mẹ nói, gật đầu ngoan ngoãn trả lời: “Mẹ, chúng con sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà trông chừng em.”
“Ai da, hai đứa con thật ngoan, mẹ cho các con mỗi đứa hai cái bánh quy, còn một cái khác để lại cho em trai, nếu Tam Bảo khóc, các con đút cái bánh này cho Tam Bảo ăn nha!” Sau khi nói xong, Như Lan lấy năm cái bánh quy từ trong tủ ra, hai đứa trẻ mỗi đứa hai cái, đặt một cái khác trên bàn.
Hai đứa trẻ đều vui vẻ nhận lấy bánh quy.
Trình Như Lan đặt Tam Bảo lên giường để hai anh chăm sóc, còn cô cầm cuốc ra sau nhà đào một chút.
Thật ra phía sau nhà cô rất lớn, diện tích khoảng hai mẫu.
Trình Như Lan định dùng điểm tích lũy đổi hạt giống trong không gian, cô định tận dụng thật tốt phần đất này, thu hoạch khoai tây, khoai lang đỏ, v.v… Mỗi loại nông sản thu hoạch một chút, như vậy có thể có nhiều loại nông sản hơn, sau đó để dành lại một phần nhỏ đủ cho mấy mẹ con họ ăn.
Trên mặt đất đã lâu không có người xử lý, mọc đầy cỏ dại, trước tiên Trình Như Lan nhổ hết những cây cỏ dại cao lớn trên mặt đất, sau đó lại vung cuốc, đào xới đất lên.
Cuối cùng sau khi làm mọi thứ xong thì cũng đã tới giữa trưa, Như Lan có cảm giác bụng của cô kêu ầm ĩ.
Cô trở về sân trước.
Hai đứa trẻ đã ẵm em trai vào sân chơi, nhìn thấy mẹ trở về, ba đứa bé đều vui vẻ kêu lên: “Mẹ, mẹ đã trở về!”
Trong lúc Trình Như Lan vẫn còn đang âm thầm nghi ngờ, Bạch Tiểu Vi nhìn thấy lúc này bỗng nhiên Trình Như Lan lại thay đổi suy nghĩ, tiếc nuối nói: “Tôi còn tưởng rằng cô muốn vào thành phố, sống cuộc sống của người thành phố luôn khiến người ta hâm mộ kia, khá hơn nhiều so với ở đây. Nhưng với suy nghĩ của cô bây giờ, tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi chỉ hy vọng cô sống hạnh phúc.”
Bạch Tiểu Vi ngây người ở nhà Trình Như Lan một chút rồi rời khỏi.
Chờ sau khi nữ chủ rời khỏi, Trình Như Lan vẫn không rõ là rốt cuộc nữ chủ là người tốt hay xấu, cô cũng lười nghĩ tiếp.
Cô vươn tay ra ôm con trai cả và con trai thứ hai từ ngoài cửa chạy tới vào lòng, hỏi với giọng điệu chua chát: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hai con thích ai nhất? Thích dì vừa rồi, hay thích mẹ?”
Hai đứa Đại Bảo và Nhị Bảo được mẹ ôm trong lòng thì vô cùng hào hứng, nghe thấy mẹ hỏi, hai cậu nhóc không hẹn mà cùng lớn tiếng trả lời: “Con thích mẹ nhất, thích mẹ, không thích người khác, thích mẹ của bây giờ.”
Trình Như Lan nghe câu trả lời của hai đứa bé, lúc này trong lòng mới vui vẻ lại, dù sao bây giờ cô cũng chỉ quan tâm đến ba đứa con này, cô cũng hy vọng trong cảm nhận của con cô là người quan trọng nhất, cô đã yêu thương ba đứa trẻ này.
Trình Như Lan nhìn thời gian bây giờ cũng không còn sớm nên không định đi ra huyện nữa, đợi sáng mai lại đi!
Cô nói với hai đứa bé: “Mẹ ra sau đào đất một chút, để trồng rau ăn, Đại Bảo Nhị Bảo, hai con ở trong nhà chơi với em trai một chút, đừng để em té ngã xuống đất.”
Hai đứa bé nghe thấy lời mẹ nói, gật đầu ngoan ngoãn trả lời: “Mẹ, chúng con sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà trông chừng em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai da, hai đứa con thật ngoan, mẹ cho các con mỗi đứa hai cái bánh quy, còn một cái khác để lại cho em trai, nếu Tam Bảo khóc, các con đút cái bánh này cho Tam Bảo ăn nha!” Sau khi nói xong, Như Lan lấy năm cái bánh quy từ trong tủ ra, hai đứa trẻ mỗi đứa hai cái, đặt một cái khác trên bàn.
Hai đứa trẻ đều vui vẻ nhận lấy bánh quy.
Trình Như Lan đặt Tam Bảo lên giường để hai anh chăm sóc, còn cô cầm cuốc ra sau nhà đào một chút.
Thật ra phía sau nhà cô rất lớn, diện tích khoảng hai mẫu.
Trình Như Lan định dùng điểm tích lũy đổi hạt giống trong không gian, cô định tận dụng thật tốt phần đất này, thu hoạch khoai tây, khoai lang đỏ, v.v… Mỗi loại nông sản thu hoạch một chút, như vậy có thể có nhiều loại nông sản hơn, sau đó để dành lại một phần nhỏ đủ cho mấy mẹ con họ ăn.
Trên mặt đất đã lâu không có người xử lý, mọc đầy cỏ dại, trước tiên Trình Như Lan nhổ hết những cây cỏ dại cao lớn trên mặt đất, sau đó lại vung cuốc, đào xới đất lên.
Cuối cùng sau khi làm mọi thứ xong thì cũng đã tới giữa trưa, Như Lan có cảm giác bụng của cô kêu ầm ĩ.
Cô trở về sân trước.
Hai đứa trẻ đã ẵm em trai vào sân chơi, nhìn thấy mẹ trở về, ba đứa bé đều vui vẻ kêu lên: “Mẹ, mẹ đã trở về!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro