Tự Làm Tự Chịu
2024-08-08 19:21:02
Trình Như Lan đẩy cửa ra nhìn thấy cha Trình mẹ Trình đã ngồi ở đó chờ các cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp gọi thành tiếng “Cha mẹ”.
“Cha, mẹ, con đã về!” Trình Như Lan vác sọt đi tới trước mặt cha Trình mẹ Trình.
Mẹ Trình bỗng rơi nước mắt, “Con đứa con gái bất hiếu này, một năm nay không trở về liếc nhìn mẹ một cái, Tết Trung Thu đợt trước chị cả chị hai con đều trở về, chỉ có con không về, con không nhận cha mẹ này nữa sao?”
Trình Như Lan nhìn thấy dáng vẻ kích động của mẹ Trình, trong lòng cũng cảm thấy chua xót, vội vàng tháo sọt xuống đặt sang bên cạnh, bước lên an ủi nói: “Mẹ, mẹ xem không phải con đã trở về rồi sao? Trở về thăm cha mẹ, sao lại không cần cha mẹ chứ!”
“Con gái trở về, bà không vui, còn khóc, thật là tốt tính!” Cha Trình nhìn thấy dáng vẻ bạn già như vậy mới nói mát.
Mẹ Trình dụi dụi mắt, lau khô nước mắt, nói: “Lần này trở về là cô ba hiểu chuyện.”
Như Lan không ngờ bà cụ lại nhạy cảm như vậy, lập tức đã phát hiện sự khác biệt, nhưng cô đã giả vờ thành nguyên chủ có tính cách như vậy, cô cũng phải thật sự giả vờ cho tới.
“Mẹ, con biết sai rồi, trước đây con thật sự có lỗi với mọi người, thật sự có lỗi với con cái, nhưng bây giờ con đã suy nghĩ thông suốt, chỉ có người nhà và con cái là quan trọng nhất.”
“Lan Tử, sao con lại nghĩ thông vậy?” Mẹ Trình nghe thấy những lời này của Như Lan vô cùng kinh ngạc vui vẻ.
“Con cái nghĩ thông suốt là chuyện tốt, bà hỏi nhiều như vậy làm gì!” Cha Trình nghe thấy Như Lan nói, trong lòng ông cũng cảm thấy được an ủi, thấy bà vợ còn muốn hỏi, nên ngăn cản bà ấy đừng hỏi cô nữa, nếu đã nghĩ thông suốt, chuyện trước kia qua rồi không cần nhắc lại.
“Mẹ, cách đây không lâu bỗng nhiên con bị sốt, sốt đến mơ màng không có ai phát hiện, là do hai đứa nhỏ đã cứu con, chăm sóc con, giúp con tìm bà nội chúng đến giúp đỡ, cuối cùng con mới còn sống, cho nên từ đó về sau, con đã hiểu thấu, phải đối xử tốt với con cái, chăm sóc chúng trưởng thành thật tốt.” Trước đó Như Lan đã tìm một lý do, nếu không chuyện cô thay đổi sẽ rất kỳ lạ.
Cha Trình mẹ Trình nghe lời Như Lan nói, đều rất đau lòng.
Cả Trình Hải Quân cũng vậy, trước kia anh ấy vẫn luôn không thích người chị ba của anh nhất, ích kỷ chỉ lo bản thân không nói, còn đối xử tàn nhẫn vô tâm với mấy đứa cháu ngoại, vì thế trong lòng anh ấy vẫn luôn không đồng tình với chị ba anh ấy.
Nhưng bây giờ sau khi nghe cô nói, cũng đau xót cho cô, bị bệnh ốm đau lại không ai hay, không ai chăm sóc.
“Ai, cả năm Mãn Duệ lại không có ở nhà, sớm biết vậy lúc đó không đồng ý gả con cho cậu ta, để bây giờ một mình con chăm sóc ba đứa con thế này.” Mẹ Trình than thở.
“Ai bảo con cứ đòi gả, chẳng lẽ là do người khác ép con sao, còn không phải lúc trước con ngang bướng la lối một hai phải bắt người ta cưới con sao, con có ngày hôm nay là do con tự làm.”
“Cha, mẹ, con đã về!” Trình Như Lan vác sọt đi tới trước mặt cha Trình mẹ Trình.
Mẹ Trình bỗng rơi nước mắt, “Con đứa con gái bất hiếu này, một năm nay không trở về liếc nhìn mẹ một cái, Tết Trung Thu đợt trước chị cả chị hai con đều trở về, chỉ có con không về, con không nhận cha mẹ này nữa sao?”
Trình Như Lan nhìn thấy dáng vẻ kích động của mẹ Trình, trong lòng cũng cảm thấy chua xót, vội vàng tháo sọt xuống đặt sang bên cạnh, bước lên an ủi nói: “Mẹ, mẹ xem không phải con đã trở về rồi sao? Trở về thăm cha mẹ, sao lại không cần cha mẹ chứ!”
“Con gái trở về, bà không vui, còn khóc, thật là tốt tính!” Cha Trình nhìn thấy dáng vẻ bạn già như vậy mới nói mát.
Mẹ Trình dụi dụi mắt, lau khô nước mắt, nói: “Lần này trở về là cô ba hiểu chuyện.”
Như Lan không ngờ bà cụ lại nhạy cảm như vậy, lập tức đã phát hiện sự khác biệt, nhưng cô đã giả vờ thành nguyên chủ có tính cách như vậy, cô cũng phải thật sự giả vờ cho tới.
“Mẹ, con biết sai rồi, trước đây con thật sự có lỗi với mọi người, thật sự có lỗi với con cái, nhưng bây giờ con đã suy nghĩ thông suốt, chỉ có người nhà và con cái là quan trọng nhất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lan Tử, sao con lại nghĩ thông vậy?” Mẹ Trình nghe thấy những lời này của Như Lan vô cùng kinh ngạc vui vẻ.
“Con cái nghĩ thông suốt là chuyện tốt, bà hỏi nhiều như vậy làm gì!” Cha Trình nghe thấy Như Lan nói, trong lòng ông cũng cảm thấy được an ủi, thấy bà vợ còn muốn hỏi, nên ngăn cản bà ấy đừng hỏi cô nữa, nếu đã nghĩ thông suốt, chuyện trước kia qua rồi không cần nhắc lại.
“Mẹ, cách đây không lâu bỗng nhiên con bị sốt, sốt đến mơ màng không có ai phát hiện, là do hai đứa nhỏ đã cứu con, chăm sóc con, giúp con tìm bà nội chúng đến giúp đỡ, cuối cùng con mới còn sống, cho nên từ đó về sau, con đã hiểu thấu, phải đối xử tốt với con cái, chăm sóc chúng trưởng thành thật tốt.” Trước đó Như Lan đã tìm một lý do, nếu không chuyện cô thay đổi sẽ rất kỳ lạ.
Cha Trình mẹ Trình nghe lời Như Lan nói, đều rất đau lòng.
Cả Trình Hải Quân cũng vậy, trước kia anh ấy vẫn luôn không thích người chị ba của anh nhất, ích kỷ chỉ lo bản thân không nói, còn đối xử tàn nhẫn vô tâm với mấy đứa cháu ngoại, vì thế trong lòng anh ấy vẫn luôn không đồng tình với chị ba anh ấy.
Nhưng bây giờ sau khi nghe cô nói, cũng đau xót cho cô, bị bệnh ốm đau lại không ai hay, không ai chăm sóc.
“Ai, cả năm Mãn Duệ lại không có ở nhà, sớm biết vậy lúc đó không đồng ý gả con cho cậu ta, để bây giờ một mình con chăm sóc ba đứa con thế này.” Mẹ Trình than thở.
“Ai bảo con cứ đòi gả, chẳng lẽ là do người khác ép con sao, còn không phải lúc trước con ngang bướng la lối một hai phải bắt người ta cưới con sao, con có ngày hôm nay là do con tự làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro