Giả Đáng Thương
2024-08-16 06:41:20
Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa, phản ứng của tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả phản ứng của đại đội trưởng đều nằm trong dự đoán của Tăng Yến Ni.
Đại đội Hướng Dương sống lặng lẽ trong một góc, toàn bộ xã viên đều là căn chính miêu hồng*, không có địa chủ, không có phú nông, ngoại trừ một số người thích ra ngoài giương oai thì hầu hết mọi người ở đây đều không thuộc năm loại phần tử** đáng bị phê bình, tuy có một số người vẫn thường bị mọi người mắng chửi là súc sinh nhưng cũng không phải người xấu.
*Căn chính miêu hồng: Từ để chỉ những gia đình có xuất thân tốt như công nhân, bần nông, trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân.
** Năm loại phần tử bao gồm địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu và cánh hữu.
Chỉ có người dân chất phác, giản dị, chưa trải qua sự tàn khốc của thời đại này mới có thể đồng tình với cảnh ngộ của cô. Theo Tăng Yến Ni biết, trong thôn này cũng chỉ có nhà của Tống lão ngũ là mang tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng nhất, thế nhưng bọn họ cũng không để hai chị em Lai Đệ và Chiêu Đệ ở trong nhà kho chứa đồ linh tinh thế này.
Tăng Yến Ni nhỏ bé đáng thương lắc đầu: “Oan có đầu, nợ có chủ. Chú Phúc Mậu, chuyện này không liên quan đến chú, chú không cần xin lỗi cháu.”
Sau đó cô nói tiếp: “Tăng Phúc Quý từng muốn đánh chết cháu, Hồ Tứ Phượng bắt cháu phải làm việc như một con lừa, cả nhà bọn họ ném cháu vào căn phòng này, cháu đã từng suy nghĩ rất nhiều mà vẫn không hiểu được. Mẹ cháu đã từng thủ thỉ vào tai cháu rằng: Con người muốn làm việc lớn thì phải nếm trải khổ sở, phải tôi luyện gân cốt, đó chính là thử thách ông trời dành cho, phải vượt qua thử thách thì con sẽ có sức mạnh giống như đàn ông.”
“Mẹ cháu đánh rắm!” Một bà cụ nóng tính lập tức nói. Bà ấy là người nhà liệt sĩ, có địa vị cao trong đại đội, bà ấy không nhịn được mà mắng lên: “Cô ta nói còn hay hơn hát! Tôn Giai Chi, tôi hỏi cô một câu, sao cô không tự giày vò chính mình đi?”
“Đúng vậy, sao cô không thử vào phòng này ngủ, làm bạn với chuột, cho muỗi hút máu mình?”
Mọi người bắt đầu chỉ trích, người này chỉ trích càng lớn tiếng hơn người khác, Tôn Giai Chi trở thành mục tiêu cho người ta công kích, bà ta hoảng sợ phải trốn sau lưng Tăng Phúc Quý, nước mắt rơi ào ào: “Yến Ni, con nói dối! Cho đến bây giờ mẹ cũng chưa từng nói những lời như vậy. Cha đứa nhỏ đánh nó, tôi không thể ngăn cản, mẹ chồng cũng hận tôi, tôi thật sự không thể làm chủ trong ngôi nhà này được.”
Đúng vậy! Cho đến bây giờ bà ta cũng chưa từng ra lệnh nhưng chỉ sợ bà ta vẫn luôn trợ giúp từ phía sau mà thôi.
Tôn Giai Chi chính là nghịch lân của Tăng Phúc Quý, ông ta không chịu được nhất chính là nhìn thấy Tôn Giai Chi rơi nước mắt, vì vậy lúc này ông ta chỉ ước gì có thể bóp cổ cho Tăng Yến Ni chết. Tăng Phúc Quý tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, ông ta rống về phía mọi người đứng ngoài sân: “Tôi là cha của nó, tôi muốn đối xử với nó thế nào cũng được, các người không thể xen vào! Cút! Cút hết cho tôi!”
Đại đội Hướng Dương sống lặng lẽ trong một góc, toàn bộ xã viên đều là căn chính miêu hồng*, không có địa chủ, không có phú nông, ngoại trừ một số người thích ra ngoài giương oai thì hầu hết mọi người ở đây đều không thuộc năm loại phần tử** đáng bị phê bình, tuy có một số người vẫn thường bị mọi người mắng chửi là súc sinh nhưng cũng không phải người xấu.
*Căn chính miêu hồng: Từ để chỉ những gia đình có xuất thân tốt như công nhân, bần nông, trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân.
** Năm loại phần tử bao gồm địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu và cánh hữu.
Chỉ có người dân chất phác, giản dị, chưa trải qua sự tàn khốc của thời đại này mới có thể đồng tình với cảnh ngộ của cô. Theo Tăng Yến Ni biết, trong thôn này cũng chỉ có nhà của Tống lão ngũ là mang tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng nhất, thế nhưng bọn họ cũng không để hai chị em Lai Đệ và Chiêu Đệ ở trong nhà kho chứa đồ linh tinh thế này.
Tăng Yến Ni nhỏ bé đáng thương lắc đầu: “Oan có đầu, nợ có chủ. Chú Phúc Mậu, chuyện này không liên quan đến chú, chú không cần xin lỗi cháu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó cô nói tiếp: “Tăng Phúc Quý từng muốn đánh chết cháu, Hồ Tứ Phượng bắt cháu phải làm việc như một con lừa, cả nhà bọn họ ném cháu vào căn phòng này, cháu đã từng suy nghĩ rất nhiều mà vẫn không hiểu được. Mẹ cháu đã từng thủ thỉ vào tai cháu rằng: Con người muốn làm việc lớn thì phải nếm trải khổ sở, phải tôi luyện gân cốt, đó chính là thử thách ông trời dành cho, phải vượt qua thử thách thì con sẽ có sức mạnh giống như đàn ông.”
“Mẹ cháu đánh rắm!” Một bà cụ nóng tính lập tức nói. Bà ấy là người nhà liệt sĩ, có địa vị cao trong đại đội, bà ấy không nhịn được mà mắng lên: “Cô ta nói còn hay hơn hát! Tôn Giai Chi, tôi hỏi cô một câu, sao cô không tự giày vò chính mình đi?”
“Đúng vậy, sao cô không thử vào phòng này ngủ, làm bạn với chuột, cho muỗi hút máu mình?”
Mọi người bắt đầu chỉ trích, người này chỉ trích càng lớn tiếng hơn người khác, Tôn Giai Chi trở thành mục tiêu cho người ta công kích, bà ta hoảng sợ phải trốn sau lưng Tăng Phúc Quý, nước mắt rơi ào ào: “Yến Ni, con nói dối! Cho đến bây giờ mẹ cũng chưa từng nói những lời như vậy. Cha đứa nhỏ đánh nó, tôi không thể ngăn cản, mẹ chồng cũng hận tôi, tôi thật sự không thể làm chủ trong ngôi nhà này được.”
Đúng vậy! Cho đến bây giờ bà ta cũng chưa từng ra lệnh nhưng chỉ sợ bà ta vẫn luôn trợ giúp từ phía sau mà thôi.
Tôn Giai Chi chính là nghịch lân của Tăng Phúc Quý, ông ta không chịu được nhất chính là nhìn thấy Tôn Giai Chi rơi nước mắt, vì vậy lúc này ông ta chỉ ước gì có thể bóp cổ cho Tăng Yến Ni chết. Tăng Phúc Quý tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, ông ta rống về phía mọi người đứng ngoài sân: “Tôi là cha của nó, tôi muốn đối xử với nó thế nào cũng được, các người không thể xen vào! Cút! Cút hết cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro