Chương 30 - Nghi Ngờ

Không Đồng Ý

2024-08-16 06:41:20

Nghe Tăng Yến Ni nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình, đại đội trưởng khó xử, khẽ ho một tiếng. Đừng nói là đại đội Hướng Dương chưa từng có chuyện để trẻ vị thành niên tách ra khỏi gia đình mà toàn bộ công xã Hồng Kỳ cũng chưa có trường hợp như vậy, phải biết rằng từ trước đến nay chuyện phân nhà không hề dễ dàng.

Ông ấy có thể hiểu được suy nghĩ của đứa nhỏ này. Người xưa nói anh chị em họ cũng là người thân, đời này sang đời khác vẫn là người thân, xương gãy thì gân nối liền, huống hồ đây còn là cha mẹ ruột, các anh trai ruột. Mặc dù bây giờ Tăng Yến Ni ra ngoài sống nhưng đến cuối năm tính công điểm, phân lượng thực hay sau này kết hôn, phụng dưỡng lại thêm một hồi kiện cáo, không bằng nhân lúc nhà họ Tăng đang đuối lý thì dứt khoát làm cho xong, chấm dứt tai họa về sau.

Quan thanh liêm cũng khó xử việc nhà, vì muốn sau nay lỗ tai của mình được yên tĩnh, Tăng Phúc Mậu có ý để nhà họ Tăng tách ra, bản thân ông ấy là người từng mặc quân phục nên rất yêu thích các hậu bối có tính quả cảm, bây giờ nhìn thấy Tăng Yến Ni kiên quyết và có chí khí như vậy, ông ấy cũng muốn giúp một tay.

“Yến Ni muốn viết đơn tách ra khỏi nhà họ Tăng, nếu các người không đồng ý với con bé thì đi đến sở cảnh sát kể tường tận chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Các người chọn một trong hai cách mà làm, tự quyết định đi!” Mặt Tăng Phúc Mậu không có biểu cảm nói.

Cái gì? Tách ra? Mấy người xem náo nhiệt xung quanh cũng chưa hiểu rõ, tiếng bàn tán xôn xao còn to hơn tiếng sóng biển.

Người có học còn tìm câu chữ nói: “Tiểu Yến Ni thế này chính là đã không nói thì thôi nhưng gáy một tiếng đã khiến mọi người chấn động.”

Tăng Yến Ni mặc kệ mọi người xung quanh nói thế nào, ánh mắt cô chỉ tập trung vào phản ứng của từng người nhà họ Tăng.

Cả nhà Tăng Phúc Sinh cũng chỉ có một mình Tăng Diễm Linh lộ vẻ lo lắng, còn lại hai vợ chồng Tăng Phúc Sinh và con trai út Tăng Dược Tiến tỏ ra giống như việc không liên quan đến mình, ôm hai cánh tay, khóe miệng nâng cao như đang xem kịch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tăng Lão Yên thấy người ta không tìm ra thứ đồ gì khác trong nhà mình thì thở phào một hơi, lại trở về trạng thái lờ đờ như đi vào cõi tiên, tiếp tục quên thân phận chủ nhà của chính mình.

Tôn Giai Chi vẫn luôn cúi đầu như đã ngủ thiếp đi, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp.

Trong ba đứa con trai của bà ta thì lão đại là Tăng Kiến Quốc đang trợn mắt nhìn, vợ của anh ta là Tôn Hiểu Mạn giật mình hoảng sợ như không còn linh hồn, lão nhị Kháng Mỹ nhỏ hơn một tuổi và lão tam Viện Triều nhìn bằng ánh mắt dò xét rất phức tạp, giống như không hiểu gì.

Người phản ứng kịch liệt nhất chính là Hồ Tứ Phượng, Tăng Phúc Trân và Tăng Phúc Quý.

Tăng Phúc Quý gào lên: “Con nhỏ này thì có tư cách gì mà đòi tách ra? Ông đây không đồng ý!”

Giọng nói Hồ Tứ Phượng giống như tiếng sóng biển: “Muốn tách ra hả? Vậy thì trả hết công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Tăng lại đây, không đủ một ngàn thì đừng hòng rời đi!” Bà ta lập tức đề nghị cái giá một ngàn đồng.

Tăng Phúc Trân còn chanh chua nói: “Mày khắc chết anh tao, cho mày sống chính là để mày trả nợ, muốn tách ra hả? Đừng có mơ!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Nghi Ngờ

Số ký tự: 0