Chương 30 - Như Vậy Còn Có Để Cô Nói Chuyện Hay Không?
Làm Quen
Bình Đạm Sinh Hoạt
2024-08-07 12:15:54
Nghĩ như vậy, Từ Ninh hỏi: “Ai thế?”
Ngoài cửa vang lên giọng Tôn Hạo: “Thanh niên trí thức Từ, cô ngủ rồi sao? Chúng tôi muốn tìm cô hỏi chút chuyện.”
Hai chị em đi ra, nhìn thấy ba thanh niên trí thức nam thì dẫn bọn họ vào nhà.
Bởi vì nơi này nhỏ không có nhà chính, chỉ có thể để bọn họ ngồi ở phòng bếp.
Từ An cầm lấy ba cái chén đi rót nước cho mỗi người.
Ba người là tới hỏi thăm vấn đề xây nhà, ba bọn họ muốn dọn ra ở riêng, Tôn Hạo nói:
“Hôm nay nghe trưởng thôn nói với kế toán, mấy ngày nữa lại có một đám thanh niên trí thức tới. Hiện giờ khu thanh niên trí thức đã có mười người, chỉ có hai phòng, đến lúc đó lại thêm mấy người, không biết chen lách thành dạng gì. Tuy giường đất ở khu thanh niên trí thức rất rộng, có thể ngủ được, nhưng một cái giường đất nằm bảy tám người chắc chắn nghỉ ngơi không tốt lắm. Ba chúng tôi đã bàn bạc, xây một gian nhà riêng ở khu thanh niên trí thức, hôm nay tới đây hỏi cô xem, nhà này của cô mất bao nhiêu tiền?”
Ba người không nói chính là đâu chỉ không nghỉ ngơi tốt, ngay cả ăn cơm cũng rất ầm ĩ, lại thêm mấy người sẽ rất loạn.
Từ Ninh nói xây nhà này mất bao nhiêu tiền cho bọn, ba người nghe xong cảm thấy có thể góp chung với nhau.
Mấy người hỏi rõ xong thì định đến nhà trưởng thôn hỏi một chút, Cát Hồng Bân hỏi Tôn Hạo:
“Anh nói xem trưởng thôn có đồng ý không?”
Tôn Hạo nói: “Đến nhà trưởng thôn hỏi đã rồi nói.”
Tiễn mấy người đi xong, hai chị em về phòng.
Từ An hỏi Từ Ninh: “Chị, chị nói xem trưởng thôn có để bọn họ xây không?”
Từ Ninh nói với cậu bé:
“Vì sao trưởng thôn không đồng ý? Mấy ngày nữa sẽ có thanh niên trí thức tới, nhiều người như thế không có chỗ ở, tự bọn họ không xây nhà, trong thôn cũng phải nghĩ cách tìm chỗ ở cho bọn họ. Mấy năm trước thanh niên trí thức đến ở nhà thôn dân trong nhà ầm ĩ mâu thuẫn, nháo tới tận xã, hiện giờ thôn dân chắc chắn không thích để thanh niên trí thức ở nhà mình, vậy thì phải xây nhà cho thanh niên trí thức. Mà xây nhà trong thôn thì phải tiêu tiền, nếu thanh niên trí thức tự mình xây được, đương nhiên là trưởng thôn vui vẻ.”
Từ An còn nói thêm:
“Vậy bọn họ còn bỏ tiền xây nhà làm gì, đợi trong thôn xây xong là được.”
Từ Ninh hỏi ngược cậu bé: “Em cảm thấy chúng ta hiện giờ tốt, hay là khi ở khu thanh niên trí thức tốt.”
Từ An nói: “Đương nhiên là hiện giờ tốt hơn.”
Từ Ninh lập tức nói cho cậu bé:
“Bởi vì chúng ta tự bỏ tiền xây nhà, là của chúng ta, chúng ta muốn cho ai ở thì cho người đó ở, muốn ai tới thì tới, không chào đón thì có thể đuổi ra ngoài. Nhưng nếu là nhà ở do trong thôn xây, vậy thì chỉ có thể nghe trong thôn sắp xếp.”
…
Thu hoạch vụ thu xong trong đất cũng không còn nhiều việc, trong thôn cũng đang chuẩn bị chuyện nộp thuế nông nghiệp, hai ngày này hai chị em đều không làm việc, mỗi ngày ăn cơm sáng xong là chạy lên núi.
Trong nhà đã tích trữ rất nhiều hạt dẻ, hạt phỉ, thông ba lá, phòng chứa củi cũng đã đầy củi, hai chị em định lại lên núi chém ít củi, đặt ở bên cạnh cửa nhỏ mà bọn họ mở, đến lúc đó cha mẹ nguyên chủ tới dùng cũng tiện.
Hai chị em mới xuống núi chuẩn bị nấu cơm, thì thấy mấy thanh niên trí thức nữ bên khu thanh niên trí thức đi tới chỗ cô.
Từ Ninh lập tức thu hồi tươi cười, đôi mắt biến thành nghiêng đi, lộ ra biểu cảm không dễ tiếp xúc cũng không dễ chọc.
Đi ở phía trước là nữ chính Lâm Diệu và một cô gái tóc ngắn, Từ Ninh nhìn thấy diện mạo của Lâm Diệu không khác miêu tả trong sách lắm, trên gương mặt trái xoan là đôi mắt to, nhấp nháy.
Tuy qua mùa thu hoạch vụ thu, làn da đen hơn một chút, thoạt nhìn vẫn trắng hơn mấy người khác.
Phía sau hai người có Lý Phượng Kiều, Lâm Thu Hoa cùng với thanh niên trí thức nữ tết bím tóc.
Từ Ninh đứng ở cửa phòng bếp, cầm que cời lửa.
Nữ chính Lâm Diệu mở miệng trước, cười ha ha nói:
“Thanh niên trí thức Từ chào cô, tôi đã tới thôn Du Thụ này khoảng một tháng, tôi là Lâm Diệu đến từ tỉnh Tô Châu.”
Lại giới thiệu cô gái tóc ngắn bên cạnh: “Cô ấy là Hạ Thanh đến từ thành phố Bắc Kinh.”
Lại chỉ cô gái tết bím tóc sau lưng hai bọn họ nói:
“Cô ấy là Lưu Phương đến từ Hải Thị, ba chúng tôi là cùng xuống nông thôn, nghe Phượng Kiều và Thu Hoa nói cô và em trai ở nơi này, nên chúng tôi tới làm quen một chút.”
Ngoài cửa vang lên giọng Tôn Hạo: “Thanh niên trí thức Từ, cô ngủ rồi sao? Chúng tôi muốn tìm cô hỏi chút chuyện.”
Hai chị em đi ra, nhìn thấy ba thanh niên trí thức nam thì dẫn bọn họ vào nhà.
Bởi vì nơi này nhỏ không có nhà chính, chỉ có thể để bọn họ ngồi ở phòng bếp.
Từ An cầm lấy ba cái chén đi rót nước cho mỗi người.
Ba người là tới hỏi thăm vấn đề xây nhà, ba bọn họ muốn dọn ra ở riêng, Tôn Hạo nói:
“Hôm nay nghe trưởng thôn nói với kế toán, mấy ngày nữa lại có một đám thanh niên trí thức tới. Hiện giờ khu thanh niên trí thức đã có mười người, chỉ có hai phòng, đến lúc đó lại thêm mấy người, không biết chen lách thành dạng gì. Tuy giường đất ở khu thanh niên trí thức rất rộng, có thể ngủ được, nhưng một cái giường đất nằm bảy tám người chắc chắn nghỉ ngơi không tốt lắm. Ba chúng tôi đã bàn bạc, xây một gian nhà riêng ở khu thanh niên trí thức, hôm nay tới đây hỏi cô xem, nhà này của cô mất bao nhiêu tiền?”
Ba người không nói chính là đâu chỉ không nghỉ ngơi tốt, ngay cả ăn cơm cũng rất ầm ĩ, lại thêm mấy người sẽ rất loạn.
Từ Ninh nói xây nhà này mất bao nhiêu tiền cho bọn, ba người nghe xong cảm thấy có thể góp chung với nhau.
Mấy người hỏi rõ xong thì định đến nhà trưởng thôn hỏi một chút, Cát Hồng Bân hỏi Tôn Hạo:
“Anh nói xem trưởng thôn có đồng ý không?”
Tôn Hạo nói: “Đến nhà trưởng thôn hỏi đã rồi nói.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiễn mấy người đi xong, hai chị em về phòng.
Từ An hỏi Từ Ninh: “Chị, chị nói xem trưởng thôn có để bọn họ xây không?”
Từ Ninh nói với cậu bé:
“Vì sao trưởng thôn không đồng ý? Mấy ngày nữa sẽ có thanh niên trí thức tới, nhiều người như thế không có chỗ ở, tự bọn họ không xây nhà, trong thôn cũng phải nghĩ cách tìm chỗ ở cho bọn họ. Mấy năm trước thanh niên trí thức đến ở nhà thôn dân trong nhà ầm ĩ mâu thuẫn, nháo tới tận xã, hiện giờ thôn dân chắc chắn không thích để thanh niên trí thức ở nhà mình, vậy thì phải xây nhà cho thanh niên trí thức. Mà xây nhà trong thôn thì phải tiêu tiền, nếu thanh niên trí thức tự mình xây được, đương nhiên là trưởng thôn vui vẻ.”
Từ An còn nói thêm:
“Vậy bọn họ còn bỏ tiền xây nhà làm gì, đợi trong thôn xây xong là được.”
Từ Ninh hỏi ngược cậu bé: “Em cảm thấy chúng ta hiện giờ tốt, hay là khi ở khu thanh niên trí thức tốt.”
Từ An nói: “Đương nhiên là hiện giờ tốt hơn.”
Từ Ninh lập tức nói cho cậu bé:
“Bởi vì chúng ta tự bỏ tiền xây nhà, là của chúng ta, chúng ta muốn cho ai ở thì cho người đó ở, muốn ai tới thì tới, không chào đón thì có thể đuổi ra ngoài. Nhưng nếu là nhà ở do trong thôn xây, vậy thì chỉ có thể nghe trong thôn sắp xếp.”
…
Thu hoạch vụ thu xong trong đất cũng không còn nhiều việc, trong thôn cũng đang chuẩn bị chuyện nộp thuế nông nghiệp, hai ngày này hai chị em đều không làm việc, mỗi ngày ăn cơm sáng xong là chạy lên núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhà đã tích trữ rất nhiều hạt dẻ, hạt phỉ, thông ba lá, phòng chứa củi cũng đã đầy củi, hai chị em định lại lên núi chém ít củi, đặt ở bên cạnh cửa nhỏ mà bọn họ mở, đến lúc đó cha mẹ nguyên chủ tới dùng cũng tiện.
Hai chị em mới xuống núi chuẩn bị nấu cơm, thì thấy mấy thanh niên trí thức nữ bên khu thanh niên trí thức đi tới chỗ cô.
Từ Ninh lập tức thu hồi tươi cười, đôi mắt biến thành nghiêng đi, lộ ra biểu cảm không dễ tiếp xúc cũng không dễ chọc.
Đi ở phía trước là nữ chính Lâm Diệu và một cô gái tóc ngắn, Từ Ninh nhìn thấy diện mạo của Lâm Diệu không khác miêu tả trong sách lắm, trên gương mặt trái xoan là đôi mắt to, nhấp nháy.
Tuy qua mùa thu hoạch vụ thu, làn da đen hơn một chút, thoạt nhìn vẫn trắng hơn mấy người khác.
Phía sau hai người có Lý Phượng Kiều, Lâm Thu Hoa cùng với thanh niên trí thức nữ tết bím tóc.
Từ Ninh đứng ở cửa phòng bếp, cầm que cời lửa.
Nữ chính Lâm Diệu mở miệng trước, cười ha ha nói:
“Thanh niên trí thức Từ chào cô, tôi đã tới thôn Du Thụ này khoảng một tháng, tôi là Lâm Diệu đến từ tỉnh Tô Châu.”
Lại giới thiệu cô gái tóc ngắn bên cạnh: “Cô ấy là Hạ Thanh đến từ thành phố Bắc Kinh.”
Lại chỉ cô gái tết bím tóc sau lưng hai bọn họ nói:
“Cô ấy là Lưu Phương đến từ Hải Thị, ba chúng tôi là cùng xuống nông thôn, nghe Phượng Kiều và Thu Hoa nói cô và em trai ở nơi này, nên chúng tôi tới làm quen một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro