Chương 30 - Như Vậy Còn Có Để Cô Nói Chuyện Hay Không?
Gà Rừng
Bình Đạm Sinh Hoạt
2024-08-07 12:15:54
Trần Hồng Quân đứng trong sân nói với hai người đang làm giường đất, Từ Ninh nói:
“Chú Hồng Quân, chú đang bận ạ?”
Trần Hồng Quân vừa thấy cô cầm hai thùng nước, thì nói:
“Thanh niên trí thức Từ, đi múc nước à! Không phải là ngày hôm qua trưởng thôn nói xây giường đất bên này, bảo chú hôm nay tìm người tới làm sao.”
Từ Ninh cười nói:
“Tay nghề làm giường đất của chú Hồng Quân không thể chê được, chú làm giường đất cho cháu, mấy ngày hôm trước cháu đã bắt đầu làm ấm, cả phòng rất ấm áp, lúc này cháu còn chưa nhóm lửa tường đâu.”
Trần Hồng Quân cười ha ha nói: “Đây là tay nghề kiếm cơm mà, là mọi người coi trọng chú.”
Từ Ninh nói tiếp: “Ha ha, chú đúng là khiêm tốn. Chú, vậy chú làm đi ạ, cháu đi múc nước, Tiểu An còn đang ở nhà đợi cháu.”
Trần Hồng Quân nói:
“Thanh niên trí thức Từ, vậy cháu chậm một chút, tường ấm mấy ngày này nhóm lửa còn quá sớm, khi lạnh hãy nhóm lửa, nếu không người sẽ nóng, miệng sẽ bị mọc mụn.”
Từ Ninh nói: “Chú, cháu biết rồi ạ.”
…
Từ Ninh khiêng đầy lu nước, nhìn mặt trời đã lên cao thì nghĩ giữa trưa làm cơm sớm một chút, buổi chiều lên núi nhìn xem.
Giữa trưa nấu cơm, miến nấu với cải trắng thịt heo, ba người ăn cơm xong Từ An đi rửa bát, Từ Ninh cõng sọt lên núi.
Có thể là buổi chiều có mặt trời, người đi lên núi nhiều hơn.
Chỗ Từ Ninh và Từ An tìm được lần trước còn có rất nhiều thông ba lá, Từ Ninh định nhặt hết về, mấy ngày nữa làm áo len xong Từ Ninh định gửi một ít cho Từ Dương, nói chuyện cha Từ mẹ Từ ở chỗ này cho anh ta, bảo anh ta yên tâm.
Dù sao chỉ là đứa bé 17 tuổi, trong nhà xảy ra biến cố như vậy, không biết trong lòng thừa nhận áp lực lớn cỡ nào.
Từ Ninh đi đến đó thấy vẫn còn nhiều, không bị người ta nhặt đi, nhìn khắp nơi một lát không thấy ai.
Cô nghĩ nhiều như vậy sọt cũng không bỏ hết, nên cho vào trong không gian.
Đợi nhặt hết xong, Từ Ninh cõng sọt định xuống núi, mới quay người lại thì nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng kêu, hình như là tiếng gà gáy.
Từ Ninh vội vàng đặt sọt xuống, tay chân nhẹ nhàng đi qua, thì thấy trong bụi cỏ có một con gà rừng ngồi xổm ở đó, vội vàng nhào qua ôm lấy con gà rừng muốn bay đi.
Cô kéo mấy cây cỏ xung quanh cuốn chặt chân con gà rừng, vui sướng cầm con gà rừng không nhỏ này đặt vào sọt, lấy ít cỏ phủ lên trên.
Nghĩ thầm vận may hôm nay đúng là không tệ, nhặt được nhiều thông ba lá như vậy, còn bắt được một con gà rừng, đây là lần đầu tiên cô nhặt được gà rừng kể từ khi xuyên qua.
Từ Ninh vừa lẩm nhẩm hát, vừa đi xuống chân núi, cúi đầu không thấy được người đối diện đi tới, nhìn thấy đường bị chặn mới ngẩng đầu.
Vừa nhìn, ai da, đi đầu là một người vóc dáng rất cao, trông phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, phía sau là một người khí vũ bất phàm, theo sau hai người là nữ chính trong sách Lâm Diệu và một mỹ nhân tinh xảo đáng yêu, môi hồng răng trắng.
Mỹ nhân này đứng chung với nữ chính, không kém cỏi chút nào.
Mỹ nhân xinh xắn đáng yêu kia nói chuyện không đáng yêu chút nào, nói với Từ Ninh:
“Không thấy được người à, còn không mau tránh ra, đúng là không có mắt nhìn.”
Mẹ kiếp, tâm trạng tốt đẹp vừa rồi của Từ Ninh lập tức mất sạch, trợn mắt khinh thường với cô ta kiểu khó nhất. (cô từng soi gương luyện tập vô số lần, cảm thấy trợn mắt như thế khó coi nhất)
Cô nói:
“Ồ, đây là chó nhà ai thế? Không dạy dỗ cẩn thận lại thả ra, mau dắt trở về dạy dỗ đi, khiến nó biết cái gì gọi là chó ngoan không chắn đường, không phải cứ thấy người là cắn loạn.”
Mỹ nhân kia chỉ vào Từ Ninh phẫn nộ nói: “Cô nói ai là chó?”
Từ Ninh đáp lại: “Người nào đáp lại người đó là chó.”
Mỹ nhân kia tức tới mức muốn xông lên đánh cô, bị người đàn ông bên cạnh cô ta cản lại, nói:
“Cố Văn Tĩnh, đừng náo loạn.”
Sau khi nói xong liếc mắt nhìn Từ Ninh một cái, kéo Cố Văn Tĩnh lên núi.
Lâm Diệu nói với Từ Ninh: “Thanh niên trí thức Từ, chúng tôi đi trước!”
Thanh niên trí thức nam kia cũng gật đầu với cô, hai người một trước một sau đuổi theo hai người phía trước.
Cố Văn Tĩnh, không phải là em họ của nam chính Cố Văn Bình sao?
Không phải trong sách nói nam chính xuống nông thôn một năm, cô ta mới tới thôn Du Thụ sao?
Sao bây giờ đã tới?
“Chú Hồng Quân, chú đang bận ạ?”
Trần Hồng Quân vừa thấy cô cầm hai thùng nước, thì nói:
“Thanh niên trí thức Từ, đi múc nước à! Không phải là ngày hôm qua trưởng thôn nói xây giường đất bên này, bảo chú hôm nay tìm người tới làm sao.”
Từ Ninh cười nói:
“Tay nghề làm giường đất của chú Hồng Quân không thể chê được, chú làm giường đất cho cháu, mấy ngày hôm trước cháu đã bắt đầu làm ấm, cả phòng rất ấm áp, lúc này cháu còn chưa nhóm lửa tường đâu.”
Trần Hồng Quân cười ha ha nói: “Đây là tay nghề kiếm cơm mà, là mọi người coi trọng chú.”
Từ Ninh nói tiếp: “Ha ha, chú đúng là khiêm tốn. Chú, vậy chú làm đi ạ, cháu đi múc nước, Tiểu An còn đang ở nhà đợi cháu.”
Trần Hồng Quân nói:
“Thanh niên trí thức Từ, vậy cháu chậm một chút, tường ấm mấy ngày này nhóm lửa còn quá sớm, khi lạnh hãy nhóm lửa, nếu không người sẽ nóng, miệng sẽ bị mọc mụn.”
Từ Ninh nói: “Chú, cháu biết rồi ạ.”
…
Từ Ninh khiêng đầy lu nước, nhìn mặt trời đã lên cao thì nghĩ giữa trưa làm cơm sớm một chút, buổi chiều lên núi nhìn xem.
Giữa trưa nấu cơm, miến nấu với cải trắng thịt heo, ba người ăn cơm xong Từ An đi rửa bát, Từ Ninh cõng sọt lên núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể là buổi chiều có mặt trời, người đi lên núi nhiều hơn.
Chỗ Từ Ninh và Từ An tìm được lần trước còn có rất nhiều thông ba lá, Từ Ninh định nhặt hết về, mấy ngày nữa làm áo len xong Từ Ninh định gửi một ít cho Từ Dương, nói chuyện cha Từ mẹ Từ ở chỗ này cho anh ta, bảo anh ta yên tâm.
Dù sao chỉ là đứa bé 17 tuổi, trong nhà xảy ra biến cố như vậy, không biết trong lòng thừa nhận áp lực lớn cỡ nào.
Từ Ninh đi đến đó thấy vẫn còn nhiều, không bị người ta nhặt đi, nhìn khắp nơi một lát không thấy ai.
Cô nghĩ nhiều như vậy sọt cũng không bỏ hết, nên cho vào trong không gian.
Đợi nhặt hết xong, Từ Ninh cõng sọt định xuống núi, mới quay người lại thì nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng kêu, hình như là tiếng gà gáy.
Từ Ninh vội vàng đặt sọt xuống, tay chân nhẹ nhàng đi qua, thì thấy trong bụi cỏ có một con gà rừng ngồi xổm ở đó, vội vàng nhào qua ôm lấy con gà rừng muốn bay đi.
Cô kéo mấy cây cỏ xung quanh cuốn chặt chân con gà rừng, vui sướng cầm con gà rừng không nhỏ này đặt vào sọt, lấy ít cỏ phủ lên trên.
Nghĩ thầm vận may hôm nay đúng là không tệ, nhặt được nhiều thông ba lá như vậy, còn bắt được một con gà rừng, đây là lần đầu tiên cô nhặt được gà rừng kể từ khi xuyên qua.
Từ Ninh vừa lẩm nhẩm hát, vừa đi xuống chân núi, cúi đầu không thấy được người đối diện đi tới, nhìn thấy đường bị chặn mới ngẩng đầu.
Vừa nhìn, ai da, đi đầu là một người vóc dáng rất cao, trông phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, phía sau là một người khí vũ bất phàm, theo sau hai người là nữ chính trong sách Lâm Diệu và một mỹ nhân tinh xảo đáng yêu, môi hồng răng trắng.
Mỹ nhân này đứng chung với nữ chính, không kém cỏi chút nào.
Mỹ nhân xinh xắn đáng yêu kia nói chuyện không đáng yêu chút nào, nói với Từ Ninh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không thấy được người à, còn không mau tránh ra, đúng là không có mắt nhìn.”
Mẹ kiếp, tâm trạng tốt đẹp vừa rồi của Từ Ninh lập tức mất sạch, trợn mắt khinh thường với cô ta kiểu khó nhất. (cô từng soi gương luyện tập vô số lần, cảm thấy trợn mắt như thế khó coi nhất)
Cô nói:
“Ồ, đây là chó nhà ai thế? Không dạy dỗ cẩn thận lại thả ra, mau dắt trở về dạy dỗ đi, khiến nó biết cái gì gọi là chó ngoan không chắn đường, không phải cứ thấy người là cắn loạn.”
Mỹ nhân kia chỉ vào Từ Ninh phẫn nộ nói: “Cô nói ai là chó?”
Từ Ninh đáp lại: “Người nào đáp lại người đó là chó.”
Mỹ nhân kia tức tới mức muốn xông lên đánh cô, bị người đàn ông bên cạnh cô ta cản lại, nói:
“Cố Văn Tĩnh, đừng náo loạn.”
Sau khi nói xong liếc mắt nhìn Từ Ninh một cái, kéo Cố Văn Tĩnh lên núi.
Lâm Diệu nói với Từ Ninh: “Thanh niên trí thức Từ, chúng tôi đi trước!”
Thanh niên trí thức nam kia cũng gật đầu với cô, hai người một trước một sau đuổi theo hai người phía trước.
Cố Văn Tĩnh, không phải là em họ của nam chính Cố Văn Bình sao?
Không phải trong sách nói nam chính xuống nông thôn một năm, cô ta mới tới thôn Du Thụ sao?
Sao bây giờ đã tới?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro