Chương 30 - Như Vậy Còn Có Để Cô Nói Chuyện Hay Không?

Từ Ninh Phản Kí...

Bình Đạm Sinh Hoạt

2024-08-07 12:15:54

Từ lúc trở về Bắc Kinh cuộc sống quá an nhàn, cô ít khi động não, cảm thấy phản ứng của mình hơi trì độn.

Xem ra cứ tiếp tục như vậy không được!

Mấy năm sau còn loạn như thế, cô muốn nhân mấy năm này kiếm chút tiền, đặt nền móng cho sau này, không thể cứ an nhàn như vậy, vẫn phải dấy lên tinh thần liều mạng thì hơn.

“Ngô Quảng Bác, anh dám uy hiếp bà đây, vậy tôi chỉ có thể ra tay trước thì chiếm được lợi thế.”



Nhìn đồng hồ một lát, cách vào học còn khoảng hai mươi phút, cô chậm rãi đi về phía lớp học.

Khi đi tới cửa lớp học, còn khoảng 10 phút nữa là vào học, cô dùng sức véo đùi một cái, nước mắt lập tức chảy ra.

Lại dụi đôi mắt đến đỏ bừng mới đi vào lớp học, trong lớp có hơn ba mươi sinh viên trên cơ bản đủ cả.

Cô không đi tới chỗ ngồi của mình, mà đi thẳng tới trước mặt Vương Vi Vi, khóc lóc nói:

“Vương Vi Vi, khoảng thời gian trước cô nói linh tinh về tôi trong trường, nói tôi vì trốn tránh lao động mà gả chồng ở nông thôn, sau khi thi đỗ đại học thì bỏ chồng bỏ con, chuyện này tôi không so đo với cô.

Chẳng qua là khi ở ký túc xá tranh cãi với cô một chút, cũng không làm gì cô, cô lại nói với đối tượng của cô là tôi đánh cô.

Hôm nay anh ta ở cửa trường uy hiếp tôi, nói khiến tôi không thể tiếp tục ở lại Bắc Kinh, còn nói không cho tôi thuận lợi tốt nghiệp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ta có ý gì? Chẳng lẽ đại học Bắc Kinh là nhà anh ta mở? Bắc Kinh cũng là nhà anh ta sao? Các người bắt nạt người khác như vậy à?”

Không đợi Vương Vi Vi phản ứng, cô khóc lóc nói:

“Tôi mười mấy tuổi đã hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia xuống nông thôn Đông Bắc, ở nông thôn làm thanh niên trí thức mười năm, cũng coi như là cần cù chăm chỉ, kiếm công điểm giống với lao động nam trong thôn.

Tuy có cống hiến rất nhỏ bé đối với quốc gia, nhưng ít ra tôi đã tận lực.

Nếu các cô không tin, có thể đến thôn Du Thụ Đông Bắc hỏi thăm xem.

Tuy tôi gả cho người ta ở nông thôn, nhưng chồng tôi cũng là quân nhân, một năm không gặp được mấy lần.

Xin hỏi nếu tôi vì trốn tránh lao động mà gả chồng, sẽ tìm một người hàng năm không ở nhà sao?”

Vương Vi Vi bị lời nói của cô làm cho ngây ngốc, chồng cô không phải là người thô kệch ở nông thôn sao?

Sao lại thành quân nhân?

Thấy các bạn học trong lớp đều nhìn chằm chằm cô ta, cô ta vội vàng giải thích: “Tôi không biết chồng cô là quân nhân, tôi tưởng chồng cô là người nhà quê.”

Từ Ninh nghe xong lời cô ta nói thì ngừng khóc, nói với vẻ chính đáng:

“Vương Vi Vi, tôi cảm thấy tư tưởng của cô rất có vấn đề, vì sao cô cảm thấy gả chồng ở nông thôn hay gả cho một người đàn ông nông thôn, thì chính là chuyện mất mặt?

Cô biết không? Mấy chú mấy thím ở nông thôn đều rất thuần phác, các anh các chị cũng rất có năng lực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lương thực, rau dưa mà chúng ta ăn, có thứ gì không phải bọn họ trồng ra, vì sao cô lại kỳ thị bọn họ?

Cô cảm thấy mình hơn người ta hay là vì cái gì? Chỉ vì cô là người thành phố sao?

Nhưng mà nhiều người thành phố ngồi đây như vậy, có người nào giống như cô?

Thật sự không biết cô thi đỗ đại học Bắc Kinh kiểu gì, tôi thật sự cảm thấy bi ai vì có bạn học như cô.”

Vương Vi Vi thấy cô làm mình xấu mặt trước bạn học, còn chụp mũ lớn như vậy cho cô ta thì sốt ruột, vừa định mở miệng giải thích, chỗ cửa truyền tới tiếng vỗ tay, là thầy Tần của bọn họ.

“Bạn học Từ Ninh nói hay lắm, quốc gia chúng ta xây dựng không thể tách rời các anh em nông dân, bọn họ vĩ đại hơn bất cứ người nào.

Nếu kỳ thị anh em nông dân, đó là tư tưởng phẩm chất đạo đức có vấn đề, đại học Bắc Kinh chúng ta sẽ không giữ loại sinh viên này.”

Sau khi nói xong còn nghiêm túc nhìn thoáng qua Vương Vi Vi.

Gương mặt Vương Vi Vi bị dọa trắng bệch, vội vàng đứng ra giải thích:

“Thưa thầy, em không có ý này, sao em có thể kỳ thị anh em nông dân được ạ. Trước đây ông nội của em cũng ở nông thôn, là Từ Ninh hiểu lầm lời em nói.”

Từ Ninh giả vờ tức giận nói:

“Cô nói tôi hiểu lầm cô, vậy hôm nay đối tượng của cô uy hiếp tôi ở cổng trường, nói sẽ không để tôi thuận lợi tốt nghiệp, còn khiến tôi không thể ở lại Bắc Kinh là có ý gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Như Vậy Còn Có Để Cô Nói Chuyện Hay Không?

Số ký tự: 0