Chương 30 - Như Vậy Còn Có Để Cô Nói Chuyện Hay Không?
Chị Còn Đau Đầu...
Bình Đạm Sinh Hoạt
2024-08-07 12:15:54
Trưởng thôn xử lý công bằng, cộng thêm có chút thiên vị hai chị em bọn họ, cô không thể không biết tốt xấu, gật đầu nói:
“Cháu nghe chú trưởng thôn.”
Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa nghe nói thế thì không vui, mỗi ngày bọn họ làm việc chỉ kiếm được sáu bảy công điểm, trừ 50 công điểm là làm uổng phí mấy ngày.
Hai người vừa định mở miệng, trưởng thôn lại nói:
“Các cô đồng ý tôi quyết định chuyện này coi như xong, nếu còn muốn ầm ĩ vậy tôi không quản nữa. Để người ta đưa hai cô đến thanh niên trí thức huyện, để bên thanh niên trí thức lại sắp xếp các cô đến chỗ khác đi.”
Lúc này hai người mới thở hổn hển cúi đầu không nói gì.
Trưởng thôn bảo Từ Ninh nghỉ ngơi, vết thương trên đầu khỏi hãy đi làm việc.
Lại nói với Lý Phượng Kiều, bảo cô ta trả tiền thuốc cho bác sĩ Hàn, lấy 20 quả trứng đưa cho Từ Ninh bồi bổ cơ thể.
Đám người đi ra ngoài, nhân lúc chỉ có hai bọn họ Từ An hỏi: “Chị, chị còn đau đầu không?”
Từ Ninh sờ băng gạc trên đầu, cười nói: “Không đau…”
“Chị, chị nằm nghỉ ngơi đi, em đi đun nước sôi cho chị!” Từ An nhanh chóng rời đi.
Từ Ninh bắt đầu đánh giá căn phòng này, một gian phòng không lớn lắm, một chiếc giường đất chiếm nửa căn nhà, hai đầu giường đất có một ngăn tủ.
Cô ngủ ở bên trái, bên cạnh còn có hai giường đệm, hẳn là của Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa.
Hành lý của nguyên chủ không ít, trước đây điều kiện gia đình không tệ, cho nên quần áo chăn đều mang theo.
Trước khi xuống nông thôn cha mẹ nguyên chủ cho nguyên chủ 1000 tệ, phiếu gạo cả nước 50 cân, còn có phiếu kẹo, phiếu vải, phiếu công nghiệp, tiền được cô và em trai giấu trên núi.
Sau khi tới nông thôn cũng không có nhiều chỗ cần dùng tiền, cùng lắm là đến nhà thím trong thôn mua ít trứng gà cho em trai bồi bổ cơ thể.
Xuống nông thôn hơn nửa năm, chỉ đến thành phố hai lần, vẫn là khi không làm việc đi cùng đám thanh niên trí thức.
Cũng không biết cha mẹ và em trai út của nguyên chủ bây giờ thế nào, từ sau khi xuống nông thôn chưa từng liên lạc.
Khi nguyên chủ và em trai xuống nông thôn cha mẹ của nguyên chủ đã dặn dò bọn họ đừng viết thư về nhà, đợi bọn họ liên lạc.
Nguyên chủ cũng là lo lắng cho cha mẹ, cả ngày thấp thỏm mới xảy ra chuyện.
Haizz, dù sao chỉ là cô gái nhỏ mới 14 tuổi.
Từ Ninh nói: “Cô yên tâm đi, nếu tôi chiếm cơ thể này của cô, sẽ thay cô chăm sóc người nhà thật tốt.”
Sau khi nói xong thì cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn không ít.
Từ Ninh không muốn nằm ở trên giường, đi giày xong thì đi ra ngoài.
Em trai đang nấu nước ở nhà bếp, nhìn thấy cô tới lập tức chạy ra:
“Chị, sao chị lại không nằm trên giường, có phải khát nước hay không? Nước sắp nấu xong rồi, lát nữa em sẽ bưng qua cho chị.”
Từ Ninh sờ đầu cậu bé, nói: “Không sao, chị muốn đi ra dạo một lát.”
Nhà bên Đông Bắc đều rất rộng, sân của khu thanh niên trí thức đều không nhỏ, phía trước là một loạt nhà ba gian bằng gạch gỗ, phía sau có một mẫu đất phần lớn là đậu que, cà tím, ớt cay, lại tới sau đó là núi Đại Thanh.
Tới gần bên núi Đại Thanh có một khu đất trống nhỏ, có lẽ rộng cỡ hai gian phòng, phía trên là cục đá gồ ghề lồi lõm, hướng phải cách khoảng 10 mét là chuồng bò.
Khu thanh niên trí thức ba gian phòng, một gian cho thanh niên trí thức nam ở, một gian cho thanh niên trí thức nữ ở, một gian phòng bếp cộng thêm đồ linh tinh.
Hiện giờ khu thanh niên trí thức cộng thêm chị em Từ Ninh thì có tổng cộng 7 thanh niên trí thức.
Trần Hướng Đông và Lâm Thu Hoa ở tỉnh Chiết, Tôn Hạo và Cát Hồng Bân đến từ thành phố Hải, Lý Phượng Kiều thuộc Tứ Xuyên, chị em Từ Ninh Từ An đến từ thành phố Bắc Kinh, còn có hai thanh niên trí thức mấy năm trước đã gả đến trong thôn.
Bảy người, Tôn Hạo và Cát Hồng Bân tới lâu nhất, tới đã hơn hai năm.
Trần Hướng Đông và Lý Phượng Kiều cũng đã tới 2 năm, Lâm Thu Hoa thì năm trước, chị em Từ Ninh thì đầu năm nay.
Từ Ninh thở dài, xoay người đi vào trong bếp.
“Cháu nghe chú trưởng thôn.”
Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa nghe nói thế thì không vui, mỗi ngày bọn họ làm việc chỉ kiếm được sáu bảy công điểm, trừ 50 công điểm là làm uổng phí mấy ngày.
Hai người vừa định mở miệng, trưởng thôn lại nói:
“Các cô đồng ý tôi quyết định chuyện này coi như xong, nếu còn muốn ầm ĩ vậy tôi không quản nữa. Để người ta đưa hai cô đến thanh niên trí thức huyện, để bên thanh niên trí thức lại sắp xếp các cô đến chỗ khác đi.”
Lúc này hai người mới thở hổn hển cúi đầu không nói gì.
Trưởng thôn bảo Từ Ninh nghỉ ngơi, vết thương trên đầu khỏi hãy đi làm việc.
Lại nói với Lý Phượng Kiều, bảo cô ta trả tiền thuốc cho bác sĩ Hàn, lấy 20 quả trứng đưa cho Từ Ninh bồi bổ cơ thể.
Đám người đi ra ngoài, nhân lúc chỉ có hai bọn họ Từ An hỏi: “Chị, chị còn đau đầu không?”
Từ Ninh sờ băng gạc trên đầu, cười nói: “Không đau…”
“Chị, chị nằm nghỉ ngơi đi, em đi đun nước sôi cho chị!” Từ An nhanh chóng rời đi.
Từ Ninh bắt đầu đánh giá căn phòng này, một gian phòng không lớn lắm, một chiếc giường đất chiếm nửa căn nhà, hai đầu giường đất có một ngăn tủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngủ ở bên trái, bên cạnh còn có hai giường đệm, hẳn là của Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa.
Hành lý của nguyên chủ không ít, trước đây điều kiện gia đình không tệ, cho nên quần áo chăn đều mang theo.
Trước khi xuống nông thôn cha mẹ nguyên chủ cho nguyên chủ 1000 tệ, phiếu gạo cả nước 50 cân, còn có phiếu kẹo, phiếu vải, phiếu công nghiệp, tiền được cô và em trai giấu trên núi.
Sau khi tới nông thôn cũng không có nhiều chỗ cần dùng tiền, cùng lắm là đến nhà thím trong thôn mua ít trứng gà cho em trai bồi bổ cơ thể.
Xuống nông thôn hơn nửa năm, chỉ đến thành phố hai lần, vẫn là khi không làm việc đi cùng đám thanh niên trí thức.
Cũng không biết cha mẹ và em trai út của nguyên chủ bây giờ thế nào, từ sau khi xuống nông thôn chưa từng liên lạc.
Khi nguyên chủ và em trai xuống nông thôn cha mẹ của nguyên chủ đã dặn dò bọn họ đừng viết thư về nhà, đợi bọn họ liên lạc.
Nguyên chủ cũng là lo lắng cho cha mẹ, cả ngày thấp thỏm mới xảy ra chuyện.
Haizz, dù sao chỉ là cô gái nhỏ mới 14 tuổi.
Từ Ninh nói: “Cô yên tâm đi, nếu tôi chiếm cơ thể này của cô, sẽ thay cô chăm sóc người nhà thật tốt.”
Sau khi nói xong thì cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn không ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Ninh không muốn nằm ở trên giường, đi giày xong thì đi ra ngoài.
Em trai đang nấu nước ở nhà bếp, nhìn thấy cô tới lập tức chạy ra:
“Chị, sao chị lại không nằm trên giường, có phải khát nước hay không? Nước sắp nấu xong rồi, lát nữa em sẽ bưng qua cho chị.”
Từ Ninh sờ đầu cậu bé, nói: “Không sao, chị muốn đi ra dạo một lát.”
Nhà bên Đông Bắc đều rất rộng, sân của khu thanh niên trí thức đều không nhỏ, phía trước là một loạt nhà ba gian bằng gạch gỗ, phía sau có một mẫu đất phần lớn là đậu que, cà tím, ớt cay, lại tới sau đó là núi Đại Thanh.
Tới gần bên núi Đại Thanh có một khu đất trống nhỏ, có lẽ rộng cỡ hai gian phòng, phía trên là cục đá gồ ghề lồi lõm, hướng phải cách khoảng 10 mét là chuồng bò.
Khu thanh niên trí thức ba gian phòng, một gian cho thanh niên trí thức nam ở, một gian cho thanh niên trí thức nữ ở, một gian phòng bếp cộng thêm đồ linh tinh.
Hiện giờ khu thanh niên trí thức cộng thêm chị em Từ Ninh thì có tổng cộng 7 thanh niên trí thức.
Trần Hướng Đông và Lâm Thu Hoa ở tỉnh Chiết, Tôn Hạo và Cát Hồng Bân đến từ thành phố Hải, Lý Phượng Kiều thuộc Tứ Xuyên, chị em Từ Ninh Từ An đến từ thành phố Bắc Kinh, còn có hai thanh niên trí thức mấy năm trước đã gả đến trong thôn.
Bảy người, Tôn Hạo và Cát Hồng Bân tới lâu nhất, tới đã hơn hai năm.
Trần Hướng Đông và Lý Phượng Kiều cũng đã tới 2 năm, Lâm Thu Hoa thì năm trước, chị em Từ Ninh thì đầu năm nay.
Từ Ninh thở dài, xoay người đi vào trong bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro