Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Vả Mặt Ngược Cặn Bã
Vấn Đề Không Lớ...
2024-12-23 14:39:35
"Làm thế sẽ khiến vết thương dễ nhiễm trùng đấy" Vài bác sĩ vừa bước vào phòng, người đứng đầu thấy hành động của tiểu Kiệt liền nghiêm nghị nhắc nhở.
"Chú Lưu, không sao đâu, trẻ con chỉ đang đùa thôi mà" La Huệ Mẫn nghe vậy liền để tiểu Kiệt ngồi xuống cạnh mình, sau đó ngước lên nhìn bác sĩ và trả lời.
"Cháu đấy, học y mà lại tùy tiện như vậy, nếu bị nhiễm trùng thì phiền lắm đấy" Bác sĩ Lưu nghiêm khắc đáp.
"Cháu nghe lời chú" La Huệ Mẫn cười gật đầu.
Thấy vậy, bác sĩ Lưu cũng không nói thêm, chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô, sau đó đo nhiệt độ cơ thể rồi viết đơn thuốc và đưa cho cô: "Không có vấn đề gì lớn, truyền dịch xong thì cầm đơn này đi lấy thuốc, uống hết rồi quay lại tái khám. Nhớ thay băng vết thương mỗi ngày nhé"
"Cảm ơn chú Lưu" La Huệ Mẫn nhận đơn thuốc và nói.
"Cháu đấy, khách sáo với chú làm gì" Bác sĩ Lưu cười nói rồi cũng kiểm tra sức khỏe của bà Bạch trước khi rời khỏi phòng cùng các bác sĩ khác.
La Huệ Mẫn quay sang hỏi bà Tần: "Bà Tần, bà đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, ăn xong rồi bà mới qua đây, cháu ăn đi” Bà Tần nói xong liền đẩy hộp cơm về phía cô.
La Huệ Mẫn thấy vậy thì cũng không từ chối, mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn.
Sau bữa ăn, đúng lúc cô y tá mang thuốc vào, thay băng cho La Huệ Mẫn và bà Bạch, truyền dịch xong cũng rời đi.
Lúc này La Huệ Mẫn mới quay đầu lại nhìn Tiểu Kiệt, thấy cậu bé đã nằm xuống ngủ ngon lành. Quay sang bà Tần, cô phát hiện bà cũng đang ngồi trên ghế gật gù, có lẽ hai người này vì lo cho cô mà tối qua không ngủ ngon.
Khi cô đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì chú Dương Chí Thành và dì La Tử Linh trong trang phục y tá bước vào phòng.
Thật sự mà nói, cả hai đều trông rất ổn. Đặc biệt là chú Dương Chí Thành, cao ráo, phong độ, được bảo dưỡng tốt nên không ai nghĩ ông ta đã gần năm mươi tuổi. Tiếc là lòng dạ lại không mấy tốt đẹp.
"Thấy trong người sao rồi? Đỡ hơn chưa?" La Tử Linh vừa đến gần đã hỏi.
Nói xong, bà ta đưa tay lên sờ trán La Huệ Mẫn.
La Huệ Mẫn theo phản xạ muốn gạt tay bà ta ra, nhưng cuối cùng cô kìm lại, né tránh rồi nói: "Đỡ hơn nhiều rồi. Dì vừa xong việc à?"
"Ừ, vừa xong việc nên qua thăm cháu ngay" Nói đến đây, bà ta ngồi xuống mép giường, chỉ tay về phía đống hộp cơm quen thuộc trên bàn, cười nói: "Sao, không hợp khẩu vị à?"
Nhưng trong mắt bà ta không có chút ý cười nào, ngược lại, ánh mắt lạnh lùng như dao, hận không thể đâm chết cô ngay tại chỗ.
“Không phải, chỉ là tôi không dám ăn thôi" La Huệ Mẫn lạnh lùng liếc bà ta một cái, hiểu rằng sau khi Dương Cần ra ngoài đã nói xấu mình không ít.
"Mày nói gì?" La Tử Linh tức giận hỏi, thậm chí còn giơ tay lên, tỏ vẻ muốn tát cô.
Nhưng vừa giơ tay lên thì Dương Chí Thành liền giữ tay bà ta lại và ra hiệu cho bà ta.
La Huệ Mẫn thấy vậy liền cười khẩy nói: "Thấy chưa, lộ nguyên hình rồi nhé. Với cái tính cách tham lam của dì, tặng cho người ta một cây cải trắng mà phải đòi lại hai cân thịt, tôi đâu dám ăn bữa sáng thịnh soạn này của dì, không chừng có cái bẫy nào chờ tôi trong đó nữa đấy".
"Chú Lưu, không sao đâu, trẻ con chỉ đang đùa thôi mà" La Huệ Mẫn nghe vậy liền để tiểu Kiệt ngồi xuống cạnh mình, sau đó ngước lên nhìn bác sĩ và trả lời.
"Cháu đấy, học y mà lại tùy tiện như vậy, nếu bị nhiễm trùng thì phiền lắm đấy" Bác sĩ Lưu nghiêm khắc đáp.
"Cháu nghe lời chú" La Huệ Mẫn cười gật đầu.
Thấy vậy, bác sĩ Lưu cũng không nói thêm, chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô, sau đó đo nhiệt độ cơ thể rồi viết đơn thuốc và đưa cho cô: "Không có vấn đề gì lớn, truyền dịch xong thì cầm đơn này đi lấy thuốc, uống hết rồi quay lại tái khám. Nhớ thay băng vết thương mỗi ngày nhé"
"Cảm ơn chú Lưu" La Huệ Mẫn nhận đơn thuốc và nói.
"Cháu đấy, khách sáo với chú làm gì" Bác sĩ Lưu cười nói rồi cũng kiểm tra sức khỏe của bà Bạch trước khi rời khỏi phòng cùng các bác sĩ khác.
La Huệ Mẫn quay sang hỏi bà Tần: "Bà Tần, bà đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, ăn xong rồi bà mới qua đây, cháu ăn đi” Bà Tần nói xong liền đẩy hộp cơm về phía cô.
La Huệ Mẫn thấy vậy thì cũng không từ chối, mở hộp cơm ra và bắt đầu ăn.
Sau bữa ăn, đúng lúc cô y tá mang thuốc vào, thay băng cho La Huệ Mẫn và bà Bạch, truyền dịch xong cũng rời đi.
Lúc này La Huệ Mẫn mới quay đầu lại nhìn Tiểu Kiệt, thấy cậu bé đã nằm xuống ngủ ngon lành. Quay sang bà Tần, cô phát hiện bà cũng đang ngồi trên ghế gật gù, có lẽ hai người này vì lo cho cô mà tối qua không ngủ ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cô đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì chú Dương Chí Thành và dì La Tử Linh trong trang phục y tá bước vào phòng.
Thật sự mà nói, cả hai đều trông rất ổn. Đặc biệt là chú Dương Chí Thành, cao ráo, phong độ, được bảo dưỡng tốt nên không ai nghĩ ông ta đã gần năm mươi tuổi. Tiếc là lòng dạ lại không mấy tốt đẹp.
"Thấy trong người sao rồi? Đỡ hơn chưa?" La Tử Linh vừa đến gần đã hỏi.
Nói xong, bà ta đưa tay lên sờ trán La Huệ Mẫn.
La Huệ Mẫn theo phản xạ muốn gạt tay bà ta ra, nhưng cuối cùng cô kìm lại, né tránh rồi nói: "Đỡ hơn nhiều rồi. Dì vừa xong việc à?"
"Ừ, vừa xong việc nên qua thăm cháu ngay" Nói đến đây, bà ta ngồi xuống mép giường, chỉ tay về phía đống hộp cơm quen thuộc trên bàn, cười nói: "Sao, không hợp khẩu vị à?"
Nhưng trong mắt bà ta không có chút ý cười nào, ngược lại, ánh mắt lạnh lùng như dao, hận không thể đâm chết cô ngay tại chỗ.
“Không phải, chỉ là tôi không dám ăn thôi" La Huệ Mẫn lạnh lùng liếc bà ta một cái, hiểu rằng sau khi Dương Cần ra ngoài đã nói xấu mình không ít.
"Mày nói gì?" La Tử Linh tức giận hỏi, thậm chí còn giơ tay lên, tỏ vẻ muốn tát cô.
Nhưng vừa giơ tay lên thì Dương Chí Thành liền giữ tay bà ta lại và ra hiệu cho bà ta.
La Huệ Mẫn thấy vậy liền cười khẩy nói: "Thấy chưa, lộ nguyên hình rồi nhé. Với cái tính cách tham lam của dì, tặng cho người ta một cây cải trắng mà phải đòi lại hai cân thịt, tôi đâu dám ăn bữa sáng thịnh soạn này của dì, không chừng có cái bẫy nào chờ tôi trong đó nữa đấy".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro