Chương 2
Hồ Lạp Quyển x
2024-08-07 11:13:24
Cả khí sắc trên người hắn dần trở nên uể oải, đến cả mắt thường cũng thấy được, hắn lẩm bẩm với vẻ hoài nghi và tràn đầy thất vọng: "Thế nào...tại sao lại là con gái, không phải tất cả đều nói đó là con trai sao? Tại sao lại là con gái?"
Vẻ mặt hắn càng trở nên cau có.
Một tia thương cảm thoáng hiện ở trong mắt bà đỡ bên cạnh.
Bà có thể hiểu được sự khẩn thiết và mong muốn của Thẩm lão nhị đối với một đứa con trai, dù sao hắn cũng đã sinh ba cô con gái, nay sinh con thứ tư lại là con gái, có lẽ không thể chấp nhận được, khó trách bị mất bình tĩnh như này.
Nhưng bà ấy không muốn ở lại xem những trò hề của nhà họ Thẩm nữa, dù là không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng bà không muốn ở lại lâu hơn dù chỉ một phút.
"Mặc dù là con gái nhưng lại rất đáng yêu. Tôi đã đỡ đẻ rất nhiều rồi, hiếm thấy đứa nào mới sinh ra mà đáng yêu như vậy. Hai người đều còn trẻ, sau này có thể tiếp tục sinh con nữa, cho nên cũng đừng quá nản lòng. "
Mặc dù lời này là để an ủi hai vợ chồng, nhưng nó không phải là một lời nói dối.
Da của trẻ sơ sinh đa phần đều nhăn nheo, nhưng đứa nhỏ này nhìn vào thì hồng hào trắng nõn, thật sự rất đẹp mắt.
Chưa kể ngày nay nhà nào cũng sinh hoạt kham khổ, thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày, bởi vì chẳng có lúc nào được ăn no, nhiều đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh như vậy đã bị suy dinh dưỡng, vấn đề ngoại hình đẹp hoàn toàn không phải là điều quan trọng nhất.
Nhưng đứa nhỏ này có nét rất giống vợ Thẩm lão nhị, chỉ là Thẩm lão nhị lại quá mong chờ một đứa con trai, nên lúc vợ hắn mang thai, hắn đã tranh thủ cho cô ăn nhiều một chút, đồ ăn lúc mang thai so với nhà người khác tốt hơn rất nhiều, như vậy con trai khi sinh ra mới mũm mỉm.
Hiện tại, tuy rằng không phải sinh ra con trai, nhưng ánh hào quang của đứa bé này thật sáng, bởi vì mẹ ăn uống điều độ nên dinh dưỡng hài hoà, hơn nữa còn trông thật xinh đẹp, thật sự so với nhiều đứa trẻ sơ sinh khác nhìn đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ, dù cho nói gì thì cũng không lọt nỗi tai Thẩm lão nhị và vợ hắn, cả hai người bây giờ chỉ muốn một đứa con trai, chuyện sinh ra đứa con gái này đều khiến họ cảm thấy khó chịu.
Cả hai người như bị đả kích trầm trọng, đến nỗi không chú ý đến tiếng khóc của đứa nhỏ từ lúc sinh ra tới giờ, cả hai người đều đang đắm chìm vào cảm xúc của riêng mình.
Bà đỡ đẻ thấy thế cũng ngán ngẩm mà lắc đầu.
Bà liếc nhìn đứa trẻ không được quan tâm trên giường, thấy đứa trẻ đó nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt mở to và đờ đẫn, khiến bà có ảo giác rằng đứa trẻ đang bị sốc.
Bà chớp chớp mắt, cảm thấy mình đã nhìn nhầm, một đứa trẻ mới sinh ra làm sao lại có nhiều cảm xúc như vậy, đáng tiếc đứa nhỏ này lại sinh ra trong nhà Thẩm lão nhị, tương lai gần như có thể đoán trước được cuộc sống sẽ như thế nào.
Nhìn thấy hai vợ chồng đắm chìm trong đau buồn, không ai có tâm tình để ý tới mình, bà cũng ngại muốn ở lại.
Lặng lẽ ra khỏi phòng, bà đỡ đẻ liền trông thấy bà Hà, không ngờ đã ngừng chửi bới, mà đứng một mình trong sân với vẻ trầm ngâm, phải một lúc sau bà ấy mới để ý đến sự tồn tại của bà.
Sau đó bà nhìn thấy bà Hà đang đi về phía mình với vẻ có chút đau lòng, nhét vào tay bà hai quả trứng và một mảnh giấy nhỏ, sờ vào trông hơi giống đường trắng, điều này hiếm có nơi nào có được.
Bà Trương không khỏi mang theo một tia kinh ngạc trong mắt.
Đây đúng là kì tích mà!
Bà vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng bà Hà sẽ không cho mình bất cứ thứ gì, dù sao con dâu bà ấy cũng sinh ra một bé gái, bà Hà sẽ không vì một cháu gái mà làm như vậy.
Kết quả là bà Hà không chỉ cho, mà còn cho nhiều hơn những gì bà mong đợi.
Tuy nghi ngờ nhưng bà vẫn đem đồ nắm chặt trong tay, thứ tốt như thế này có lí nào bà lại không cần chứ?
Sau khi thấy bà nhận đồ vật, bà Hà lúc này mới thò người qua thì thầm vài câu. Sau khi nghe xong, mắt bà Trương không chủ động được mà trừng lớn, có chút sợ hãi, nhưng ngẫm lại bà Hà làm vậy cũng có chút tình lý bên trong.
Chỉ là nghĩ đến đứa nhỏ mới đỡ đẻ cách đây không lâu, lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp, trong lòng bà có chút không đành lòng.
Vì vậy, sau khi nghe bà Hà yêu cầu, tâm trí của bà đã thay đổi, trong khi trả lời, bà thuyết phục thêm vài câu và đưa ra cho bà Hà một gợi ý mới.
Vẻ mặt hắn càng trở nên cau có.
Một tia thương cảm thoáng hiện ở trong mắt bà đỡ bên cạnh.
Bà có thể hiểu được sự khẩn thiết và mong muốn của Thẩm lão nhị đối với một đứa con trai, dù sao hắn cũng đã sinh ba cô con gái, nay sinh con thứ tư lại là con gái, có lẽ không thể chấp nhận được, khó trách bị mất bình tĩnh như này.
Nhưng bà ấy không muốn ở lại xem những trò hề của nhà họ Thẩm nữa, dù là không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng bà không muốn ở lại lâu hơn dù chỉ một phút.
"Mặc dù là con gái nhưng lại rất đáng yêu. Tôi đã đỡ đẻ rất nhiều rồi, hiếm thấy đứa nào mới sinh ra mà đáng yêu như vậy. Hai người đều còn trẻ, sau này có thể tiếp tục sinh con nữa, cho nên cũng đừng quá nản lòng. "
Mặc dù lời này là để an ủi hai vợ chồng, nhưng nó không phải là một lời nói dối.
Da của trẻ sơ sinh đa phần đều nhăn nheo, nhưng đứa nhỏ này nhìn vào thì hồng hào trắng nõn, thật sự rất đẹp mắt.
Chưa kể ngày nay nhà nào cũng sinh hoạt kham khổ, thắt lưng buộc bụng mà sống qua ngày, bởi vì chẳng có lúc nào được ăn no, nhiều đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh như vậy đã bị suy dinh dưỡng, vấn đề ngoại hình đẹp hoàn toàn không phải là điều quan trọng nhất.
Nhưng đứa nhỏ này có nét rất giống vợ Thẩm lão nhị, chỉ là Thẩm lão nhị lại quá mong chờ một đứa con trai, nên lúc vợ hắn mang thai, hắn đã tranh thủ cho cô ăn nhiều một chút, đồ ăn lúc mang thai so với nhà người khác tốt hơn rất nhiều, như vậy con trai khi sinh ra mới mũm mỉm.
Hiện tại, tuy rằng không phải sinh ra con trai, nhưng ánh hào quang của đứa bé này thật sáng, bởi vì mẹ ăn uống điều độ nên dinh dưỡng hài hoà, hơn nữa còn trông thật xinh đẹp, thật sự so với nhiều đứa trẻ sơ sinh khác nhìn đẹp hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ, dù cho nói gì thì cũng không lọt nỗi tai Thẩm lão nhị và vợ hắn, cả hai người bây giờ chỉ muốn một đứa con trai, chuyện sinh ra đứa con gái này đều khiến họ cảm thấy khó chịu.
Cả hai người như bị đả kích trầm trọng, đến nỗi không chú ý đến tiếng khóc của đứa nhỏ từ lúc sinh ra tới giờ, cả hai người đều đang đắm chìm vào cảm xúc của riêng mình.
Bà đỡ đẻ thấy thế cũng ngán ngẩm mà lắc đầu.
Bà liếc nhìn đứa trẻ không được quan tâm trên giường, thấy đứa trẻ đó nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt mở to và đờ đẫn, khiến bà có ảo giác rằng đứa trẻ đang bị sốc.
Bà chớp chớp mắt, cảm thấy mình đã nhìn nhầm, một đứa trẻ mới sinh ra làm sao lại có nhiều cảm xúc như vậy, đáng tiếc đứa nhỏ này lại sinh ra trong nhà Thẩm lão nhị, tương lai gần như có thể đoán trước được cuộc sống sẽ như thế nào.
Nhìn thấy hai vợ chồng đắm chìm trong đau buồn, không ai có tâm tình để ý tới mình, bà cũng ngại muốn ở lại.
Lặng lẽ ra khỏi phòng, bà đỡ đẻ liền trông thấy bà Hà, không ngờ đã ngừng chửi bới, mà đứng một mình trong sân với vẻ trầm ngâm, phải một lúc sau bà ấy mới để ý đến sự tồn tại của bà.
Sau đó bà nhìn thấy bà Hà đang đi về phía mình với vẻ có chút đau lòng, nhét vào tay bà hai quả trứng và một mảnh giấy nhỏ, sờ vào trông hơi giống đường trắng, điều này hiếm có nơi nào có được.
Bà Trương không khỏi mang theo một tia kinh ngạc trong mắt.
Đây đúng là kì tích mà!
Bà vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng bà Hà sẽ không cho mình bất cứ thứ gì, dù sao con dâu bà ấy cũng sinh ra một bé gái, bà Hà sẽ không vì một cháu gái mà làm như vậy.
Kết quả là bà Hà không chỉ cho, mà còn cho nhiều hơn những gì bà mong đợi.
Tuy nghi ngờ nhưng bà vẫn đem đồ nắm chặt trong tay, thứ tốt như thế này có lí nào bà lại không cần chứ?
Sau khi thấy bà nhận đồ vật, bà Hà lúc này mới thò người qua thì thầm vài câu. Sau khi nghe xong, mắt bà Trương không chủ động được mà trừng lớn, có chút sợ hãi, nhưng ngẫm lại bà Hà làm vậy cũng có chút tình lý bên trong.
Chỉ là nghĩ đến đứa nhỏ mới đỡ đẻ cách đây không lâu, lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp, trong lòng bà có chút không đành lòng.
Vì vậy, sau khi nghe bà Hà yêu cầu, tâm trí của bà đã thay đổi, trong khi trả lời, bà thuyết phục thêm vài câu và đưa ra cho bà Hà một gợi ý mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro