Chương 28
Hồ Lạp Quyển x
2024-08-07 11:13:24
Thẩm Gia Dương dù gì cũng là đàn ông, cho nên so với vợ mình thì anh bình tĩnh hơn nhiều.
Chưa kể nếu như anh cũng hoảng loạn theo thì ai nghĩ cách giúp bé cưng đây?
Đôi mắt Thẩm Tiểu Vũ to tròn, đảo trái nhìn phải linh hoạt, nghe giọng điệu lo lắng của Thẩm Uyển, trong lòng thầm nhủ câu xin lỗi, cô cũng không có ý làm cô ấy sợ!
Nhưng nếu sự việc này không được hai vợ chồng biết tới sớm hơn, thì sau này cô sẽ gửi đồ ăn thức ăn ra bằng cách nào? Một hai lần là sốc, ba bốn lần thì nên làm quen, cứ như vậy sau này cũng không còn kinh ngạc nữa mà chỉ thấy vui mừng!
Cho nên không thể trách cô được!
Thẩm Gia Dương đang xoa cằm suy nghĩ tìm cách, nhưng khi anh nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của cô, anh lại đưa tay ra xoa chóp mũi cô vài cái, giả bộ tức giận: "Cái đồ bé nhỏ nhà con, còn biết cách kiếm chuyện với chúng ta. Nói cho ba biết, làm sao con có thể làm được điều này, hả?
“Anh mau quyết định đi, trêu chọc con bé làm gì?” Thẩm Uyển không vui đẩy tay anh ra, sau đó nhìn vào đôi mắt to tròn của Thẩm Tiểu Vũ, trên mặt nở một nụ cười tươi: “Bé cưng của chúng ta ngoan như thế, sao ba có thể bắt nạt con chứ, có phải không?”
Thẩm Tiểu Vũ: Đúng, nói quá đúng, vỗ tay!!
Thẩm Gia Dương nhìn thấy vợ mình lúc trước còn đang hoảng sợ, trong nháy mắt liền bắt đầu đùa giỡn đứa nhỏ, ba hai lần hoảng sợ vừa rồi cũng sắp quên mất rồi, anh cũng bất giác mỉm cười bất lực.
Anh biết ngay là sẽ vậy mà!
Chờ đến khi Thẩm Uyển chơi đùa với đứa nhỏ xong thì đứng thẳng người lên, cô thấy chồng mình đang nhìn cô và đứa trẻ bằng ánh mắt yêu thương, rõ ràng đã kết hôn được một năm, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng vì ánh nhìn của anh ấy.
Để che giấu điểm ngượng ngùng này, Thẩm Uyển vội vàng đổi đề tài, quay lại chuyện chính sự: “Để cho anh nghĩ cách, anh đã nghĩ ra cách gì hay chưa?”
Thẩm Gia Dương cười cười, đưa tay gãi đầu bất đắc dĩ nói: “Anh có thể nghĩ cách gì chứ, anh cũng không biết khi nào bé cưng đột nhiên sẽ như vậy, dù muốn giúp cũng không được!”
Vốn dĩ chỉ là muốn chuyển đề tài, Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, Thẩm Uyển nghẹn ngào: "Anh ...”
Nhìn thấy vợ tức giận, Thẩm Gia Dương vội vàng tiếp tục nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, mặc dù lúc này không có biện pháp tốt, nhưng nghĩ lại đi, bây giờ Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, hầu như đều ở trong phòng, thậm chí nếu có xuất hiện thêm tình huống bất thường thì chỉ có hai chúng ta biết, đến lúc đó sẽ rất dễ dàng để giải quyết, vì vậy đừng quá lo lắng."
Thẩm Uyển nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cũng hơi có lý, nhưng là….
"Nhưng sau khi tạnh mưa, chúng ta sẽ đi làm, để một đứa trẻ trong phong một mình thì không tốt lắm, chúng ta nhất định phải đưa bé cưng đi cùng. Có thể mấy ngày sau mưa nhất định sẽ hết, còn phải ra ngoài tạ ơn trời đất, dù sao vẫn phải đi ra ngoài!”
Thẩm Tiểu Vũ nghe hai người nghị luận nghiêm túc, cô rất muốn chủ động giải thích, cô nhất định sẽ không làm loạn trước mặt người ngoài, cho dù muốn lấy gì đó ra thì cũng chỉ lấy ra trước mặt hai vợ chồng, tuyệt đối không chủ động để lộ bản thân!
Đáng tiếc là cô không nói được.
Nhưng đến khi cô có thể nói được thì thật sự cũng không thể đem mọi chuyện kể trắng ra được, nếu nói hết sự thật, có phải người ta sẽ nghĩ cô rất khác người không?
Mặc dù rất tin tưởng hai vợ chồng này, nhưng cô thực sự không có ý tưởng kiểm tra bản chất con người, bản chất con người thường không thể chịu đựng được thử thách, Thẩm Tiểu Vũ không muốn để tình huống đặc biệt này trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn trong mối quan hệ của họ.
Hai người họ có thể tuỳ tiện đoán mò, sau đó cảm thấy bản thân có thể chấp nhận được là đủ rồi, còn về phần cô?
Cô chẳng biết cái gì cả là được!
Cô chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi!
Chưa kể nếu như anh cũng hoảng loạn theo thì ai nghĩ cách giúp bé cưng đây?
Đôi mắt Thẩm Tiểu Vũ to tròn, đảo trái nhìn phải linh hoạt, nghe giọng điệu lo lắng của Thẩm Uyển, trong lòng thầm nhủ câu xin lỗi, cô cũng không có ý làm cô ấy sợ!
Nhưng nếu sự việc này không được hai vợ chồng biết tới sớm hơn, thì sau này cô sẽ gửi đồ ăn thức ăn ra bằng cách nào? Một hai lần là sốc, ba bốn lần thì nên làm quen, cứ như vậy sau này cũng không còn kinh ngạc nữa mà chỉ thấy vui mừng!
Cho nên không thể trách cô được!
Thẩm Gia Dương đang xoa cằm suy nghĩ tìm cách, nhưng khi anh nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của cô, anh lại đưa tay ra xoa chóp mũi cô vài cái, giả bộ tức giận: "Cái đồ bé nhỏ nhà con, còn biết cách kiếm chuyện với chúng ta. Nói cho ba biết, làm sao con có thể làm được điều này, hả?
“Anh mau quyết định đi, trêu chọc con bé làm gì?” Thẩm Uyển không vui đẩy tay anh ra, sau đó nhìn vào đôi mắt to tròn của Thẩm Tiểu Vũ, trên mặt nở một nụ cười tươi: “Bé cưng của chúng ta ngoan như thế, sao ba có thể bắt nạt con chứ, có phải không?”
Thẩm Tiểu Vũ: Đúng, nói quá đúng, vỗ tay!!
Thẩm Gia Dương nhìn thấy vợ mình lúc trước còn đang hoảng sợ, trong nháy mắt liền bắt đầu đùa giỡn đứa nhỏ, ba hai lần hoảng sợ vừa rồi cũng sắp quên mất rồi, anh cũng bất giác mỉm cười bất lực.
Anh biết ngay là sẽ vậy mà!
Chờ đến khi Thẩm Uyển chơi đùa với đứa nhỏ xong thì đứng thẳng người lên, cô thấy chồng mình đang nhìn cô và đứa trẻ bằng ánh mắt yêu thương, rõ ràng đã kết hôn được một năm, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng vì ánh nhìn của anh ấy.
Để che giấu điểm ngượng ngùng này, Thẩm Uyển vội vàng đổi đề tài, quay lại chuyện chính sự: “Để cho anh nghĩ cách, anh đã nghĩ ra cách gì hay chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Gia Dương cười cười, đưa tay gãi đầu bất đắc dĩ nói: “Anh có thể nghĩ cách gì chứ, anh cũng không biết khi nào bé cưng đột nhiên sẽ như vậy, dù muốn giúp cũng không được!”
Vốn dĩ chỉ là muốn chuyển đề tài, Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, Thẩm Uyển nghẹn ngào: "Anh ...”
Nhìn thấy vợ tức giận, Thẩm Gia Dương vội vàng tiếp tục nói: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, mặc dù lúc này không có biện pháp tốt, nhưng nghĩ lại đi, bây giờ Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, hầu như đều ở trong phòng, thậm chí nếu có xuất hiện thêm tình huống bất thường thì chỉ có hai chúng ta biết, đến lúc đó sẽ rất dễ dàng để giải quyết, vì vậy đừng quá lo lắng."
Thẩm Uyển nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cũng hơi có lý, nhưng là….
"Nhưng sau khi tạnh mưa, chúng ta sẽ đi làm, để một đứa trẻ trong phong một mình thì không tốt lắm, chúng ta nhất định phải đưa bé cưng đi cùng. Có thể mấy ngày sau mưa nhất định sẽ hết, còn phải ra ngoài tạ ơn trời đất, dù sao vẫn phải đi ra ngoài!”
Thẩm Tiểu Vũ nghe hai người nghị luận nghiêm túc, cô rất muốn chủ động giải thích, cô nhất định sẽ không làm loạn trước mặt người ngoài, cho dù muốn lấy gì đó ra thì cũng chỉ lấy ra trước mặt hai vợ chồng, tuyệt đối không chủ động để lộ bản thân!
Đáng tiếc là cô không nói được.
Nhưng đến khi cô có thể nói được thì thật sự cũng không thể đem mọi chuyện kể trắng ra được, nếu nói hết sự thật, có phải người ta sẽ nghĩ cô rất khác người không?
Mặc dù rất tin tưởng hai vợ chồng này, nhưng cô thực sự không có ý tưởng kiểm tra bản chất con người, bản chất con người thường không thể chịu đựng được thử thách, Thẩm Tiểu Vũ không muốn để tình huống đặc biệt này trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn trong mối quan hệ của họ.
Hai người họ có thể tuỳ tiện đoán mò, sau đó cảm thấy bản thân có thể chấp nhận được là đủ rồi, còn về phần cô?
Cô chẳng biết cái gì cả là được!
Cô chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro