Chương 327
Hồ Lạp Quyển x
2024-08-07 11:13:24
Đợi sau khi lên giường rồi, Đại Nha liền kêu em trai em gái mau chóng đi ngủ, còn bản thân lại trợn tròn mắt không ngủ được.
Bởi vì ở trong số mấy đứa nhỏ ở đây tuổi của cô bé lớn nhất, cũng trải qua nhiều chuyện nhất, vậy nên luôn luôn suy nghĩ nhiều nhất.
Vấn đề mà Thẩm Tiểu Vũ nghĩ tới thì đương nhiên là cô bé cũng từng nghĩ qua rồi.
Khi biết mẹ kế mang thai, sự lo lắng trong lòng của cô bé vẫn không thể buông bỏ được.
Kể từ lúc mẹ kế được gả vào đây, cuộc sống còn tốt đẹp hơn so với tưởng tượng của bản thân khiến cho tâm trạng của Đại Nha vô cùng thoải mái.
Vậy nên điều cô bé không mong muốn xảy ra nhất chính là trở ngại.
Nhưng chuyện gì càng không hy vọng thì sẽ càng dễ xảy ra, mẹ kế mang thai rồi, phải sinh đứa nhỏ ra, đợi sau khi cô ấy sinh con ra rồi, liệu có còn đối xử với cô bé và em gái giống như hiện tại hay không?
Vấn đề này dù có nghĩ nhiều đến mức nào đi nữa, hiện tại cũng không thể nghĩ ra đáp án được, chỉ khiến bản thân thêm phiền não mà thôi.
Đến cùng khi bản thân tự chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, tuổi của Đại Nha tuy rằng không lớn, nhưng tâm trí còn kiên cường hơn rất nhiều người trưởng thành, nếu không nghĩ ra được kết cục gì thì cô bé sẽ không nghĩ nữa.
Cùng lắm thì quay trở lại giống như trước kia mà thôi.
Lại nói đến Trương Ngọc Linh.
Sau khi cô ấy kêu Đại Nha dẫn theo con trai mình để đi ngủ rồi, bản thân ngồi bên cạnh Thẩm Vĩ, liên tục nhẹ giọng trấn an hắn ta, dường như mỗi câu đều chạm vào đáy lòng hắn ta, khiến cho nỗi uất ức của hắn ta không hiểu sao cứ như vậy mà tiêu tan không còn tí nào nữa rồi.
Thẩm Vĩ không hiểu được, vợ hắn ta rõ ràng là người vừa thiện lành vừa hiểu chuyện như vậy, sao mẹ hắn ta lại nhìn không ra kia chứ?
Vợ hắn ta chịu nhiều ủy khuất như thế, từ trước đến giờ vẫn chưa lên tiếng oán giận nói với hắn ta lời nào, còn luôn bênh vực nói tốt cho mẹ hắn ta, nhưng mẹ hắn ta lại không có chút cảm kích nào, nguyên nhân là bởi vì như vậy nên hắn ta mới cảm thấy mẹ mình càng ngày càng vô lý.
Nhìn thấy người vợ dịu dàng động lòng người trước mặt mình, Thẩm Vĩ nhịn không được mà đưa tay kéo vợ vào lòng mình rồi vỗ vỗ lưng cô, than thở nói: “Ngọc Linh, tất cả đều là do anh không tài giỏi, cho nên mới hại em bị mẹ mắng như vậy, tuy rằng anh không có tài cán gì, nhưng anh vẫn là chồng của em, vẫn có thể che chở cho em được.”
“Vâng ạ, em biết mà.” Trương Ngọc Linh cười cười nói, nép mình ở trong lòng ngực Thẩm Vĩ, trên mặt lại bình thản khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ: “Em chỉ biết anh là tốt nhất, có anh rồi em không còn sợ gì nữa hết.”
Lửa nhóm đã gần bén rồi, nhưng vẫn còn thiếu một bước cuối cùng nữa.
Nhanh đợi cô ấy hoàn thành bước cuối cùng của mình là có thể hoàn thành được mục đích của mình rồi!
Ném nỗi bực mình về Thẩm Vĩ ở sau đầu, Thẩm Tiểu Vũ cùng với Đường Kế An cuối cùng cũng về được đến nhà.
Sau đó cô út cùng với cô cả Thẩm cũng đều quay về nhà chồng hết rồi.
Còn có Từ Bội trước đó vẫn luôn cố chấp đòi ở lại nhà bà ngoại thì cũng quay về luôn rồi.
Thẩm Tiểu Vũ có chút ngạc nhiên về kết quả này.
Cô vốn tưởng rằng Từ Bội vẫn sẽ giống như trước kia, ít nhất sẽ đòi ở lại đây mấy ngày, nhất là vào ban ngày, không phải vừa rồi cô ta mới “gặp gỡ” bạn cùng cảnh ngộ Đường Kế An sao?
Nhưng hiện tại cô vẫn quan tâm chuyện Trương Ngọc Linh mang thai hơn, vậy nên cũng không quá rối rắm với chuyện em gái họ.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ được rằng, cô vừa mới biết được tin Thẩm Ngọc Linh mang thai chưa được bao lâu sau, còn thay chị em Đại Nha lo lắng, kết quả còn chưa qua thời gian đón năm mới, nhà Thẩm Vĩ vậy mà lại xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn nữa.
Bởi vì ở trong số mấy đứa nhỏ ở đây tuổi của cô bé lớn nhất, cũng trải qua nhiều chuyện nhất, vậy nên luôn luôn suy nghĩ nhiều nhất.
Vấn đề mà Thẩm Tiểu Vũ nghĩ tới thì đương nhiên là cô bé cũng từng nghĩ qua rồi.
Khi biết mẹ kế mang thai, sự lo lắng trong lòng của cô bé vẫn không thể buông bỏ được.
Kể từ lúc mẹ kế được gả vào đây, cuộc sống còn tốt đẹp hơn so với tưởng tượng của bản thân khiến cho tâm trạng của Đại Nha vô cùng thoải mái.
Vậy nên điều cô bé không mong muốn xảy ra nhất chính là trở ngại.
Nhưng chuyện gì càng không hy vọng thì sẽ càng dễ xảy ra, mẹ kế mang thai rồi, phải sinh đứa nhỏ ra, đợi sau khi cô ấy sinh con ra rồi, liệu có còn đối xử với cô bé và em gái giống như hiện tại hay không?
Vấn đề này dù có nghĩ nhiều đến mức nào đi nữa, hiện tại cũng không thể nghĩ ra đáp án được, chỉ khiến bản thân thêm phiền não mà thôi.
Đến cùng khi bản thân tự chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, tuổi của Đại Nha tuy rằng không lớn, nhưng tâm trí còn kiên cường hơn rất nhiều người trưởng thành, nếu không nghĩ ra được kết cục gì thì cô bé sẽ không nghĩ nữa.
Cùng lắm thì quay trở lại giống như trước kia mà thôi.
Lại nói đến Trương Ngọc Linh.
Sau khi cô ấy kêu Đại Nha dẫn theo con trai mình để đi ngủ rồi, bản thân ngồi bên cạnh Thẩm Vĩ, liên tục nhẹ giọng trấn an hắn ta, dường như mỗi câu đều chạm vào đáy lòng hắn ta, khiến cho nỗi uất ức của hắn ta không hiểu sao cứ như vậy mà tiêu tan không còn tí nào nữa rồi.
Thẩm Vĩ không hiểu được, vợ hắn ta rõ ràng là người vừa thiện lành vừa hiểu chuyện như vậy, sao mẹ hắn ta lại nhìn không ra kia chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ hắn ta chịu nhiều ủy khuất như thế, từ trước đến giờ vẫn chưa lên tiếng oán giận nói với hắn ta lời nào, còn luôn bênh vực nói tốt cho mẹ hắn ta, nhưng mẹ hắn ta lại không có chút cảm kích nào, nguyên nhân là bởi vì như vậy nên hắn ta mới cảm thấy mẹ mình càng ngày càng vô lý.
Nhìn thấy người vợ dịu dàng động lòng người trước mặt mình, Thẩm Vĩ nhịn không được mà đưa tay kéo vợ vào lòng mình rồi vỗ vỗ lưng cô, than thở nói: “Ngọc Linh, tất cả đều là do anh không tài giỏi, cho nên mới hại em bị mẹ mắng như vậy, tuy rằng anh không có tài cán gì, nhưng anh vẫn là chồng của em, vẫn có thể che chở cho em được.”
“Vâng ạ, em biết mà.” Trương Ngọc Linh cười cười nói, nép mình ở trong lòng ngực Thẩm Vĩ, trên mặt lại bình thản khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ: “Em chỉ biết anh là tốt nhất, có anh rồi em không còn sợ gì nữa hết.”
Lửa nhóm đã gần bén rồi, nhưng vẫn còn thiếu một bước cuối cùng nữa.
Nhanh đợi cô ấy hoàn thành bước cuối cùng của mình là có thể hoàn thành được mục đích của mình rồi!
Ném nỗi bực mình về Thẩm Vĩ ở sau đầu, Thẩm Tiểu Vũ cùng với Đường Kế An cuối cùng cũng về được đến nhà.
Sau đó cô út cùng với cô cả Thẩm cũng đều quay về nhà chồng hết rồi.
Còn có Từ Bội trước đó vẫn luôn cố chấp đòi ở lại nhà bà ngoại thì cũng quay về luôn rồi.
Thẩm Tiểu Vũ có chút ngạc nhiên về kết quả này.
Cô vốn tưởng rằng Từ Bội vẫn sẽ giống như trước kia, ít nhất sẽ đòi ở lại đây mấy ngày, nhất là vào ban ngày, không phải vừa rồi cô ta mới “gặp gỡ” bạn cùng cảnh ngộ Đường Kế An sao?
Nhưng hiện tại cô vẫn quan tâm chuyện Trương Ngọc Linh mang thai hơn, vậy nên cũng không quá rối rắm với chuyện em gái họ.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ được rằng, cô vừa mới biết được tin Thẩm Ngọc Linh mang thai chưa được bao lâu sau, còn thay chị em Đại Nha lo lắng, kết quả còn chưa qua thời gian đón năm mới, nhà Thẩm Vĩ vậy mà lại xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro