Chương 8
Hồ Lạp Quyển x
2024-08-07 11:13:24
Thẩm đại tẩu còn chưa kịp có cơ hội cãi lại, bà lão lại càng nói càng hăng: “Cô là con dâu cả, quản trời quản đất còn muốn xen vào chuyện sinh con đẻ cái của vợ chồng thằng út sao? Tôi làm mẹ còn chưa nói đến, có phải cô ngứa miệng quá rồi hay không?”
Đã lâu rồi bà lão chưa từng tức giận tới như vậy.
Dù bình thường tính tình bà ấy cũng không phải tốt, nhưng cũng không phải tuýp người tuỳ tiện nổi điên, ở trong thôn cũng coi như là một bà mẹ chồng tốt tính, không cố ý đặt ra quy tắc cho con dâu, chỉ cần làm việc tốt, bà sẽ cố ý mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vì cách xử lý khôn khéo này của bà, cho nên gia đình họ được xếp vào loại gia đình thân thiện trong làng.
Chồng bà là đại đội trưởng trong thông, thân làm vợ, trong đám phụ nữ cũng là người có địa vị nhất định, ở nhà vẫn luôn quán xuyến gia đình, chỉ cần không phải là chuyện đại sự trong thôn, thì trong nhà bà vẫn là người làm chủ.
Con trai cả đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối không phát biểu ý kiến gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Có thể nói, bà lão mà nổi giận lên thì có chút doạ người khác khiếp sợ.
Lần này, lời nói của con dâu cả coi như đã chọc tức đến chỗ hiểm bà lão.
Bà nhận thấy vẻ mặt lạnh lùng của đứa con út và đôi mắt hơi lim dim của vợ nó, lửa giận trong lòng bà càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ.
Sau đó bà hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kiềm chế biểu hiện của mình, quay sang đôi vợ chồng con út dịu dàng nói: "Hai đứa có thể giữ lại đứa trẻ đó. Không phải con vừa nói đứa nhỏ bị sốt sao? Mau quay lại chăm sóc nó đi. Nếu không chăm sóc đứa bé cho tốt, sau này rất dễ xảy ra chuyện, mau đi đi! ”
Thẩm Uyển nhìn không khí trong nhà, khoé môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng đã bị Thẩm Gia Dương vươn tay nắm lấy, sau đó hắn quay sang gật đầu với bà lão: “Con cùng Tiểu Uyển đi xem đứa nhỏ trước!”
Nói xong liền kéo Thẩm Uyển về phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, hai người vẫn có thể nghe thấy tiếng khiển trách của bà lão trong phòng bên ngoài, chỉ là khoảng cách bởi cánh cửa nên cũng không quá rõ ràng.
Thẩm Gia Dương vươn tay ôm Thẩm Uyển vào lòng, hôn lên trán cô, giọng có phần hối lỗi và trầm thấp nói: "Tiểu Uyển, anh xin lỗi, tất cả đều là do anh đã khiến em bị người khác bàn tán. Anh đã sớm nói qua là không cần phải che giấu tình trạng cơ thể của mình, anh cũng không thèm quan tâm đến điều đó ... "
Lời còn chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Uyên che miệng lại, Thẩm Gia Dương nuốt lại những lời nói sau cùng.
Thẩm Uyển vẫn giữ nguyên tư thế che miệng anh, giương mắt ngước lên nhìn anh một cái, rồi nghiêng người nói: "Không phải chúng ta đã nói rằng sẽ không nói về nó sao, đứa trẻ cứ để thuận theo tự nhiên đi, nhìn xem, bây giờ không phải đã có một đứa rồi sao, có phải ruột thịt hay không thì có liên quan gì, chỉ cần chúng ta nuôi dưỡng con bé cho tốt, thì có khác gì là con ruột đâu?”
Thẩm Uyển vừa nói, nhân tiện vừa đưa mắt nhìn về phía đứa bé đang nằm trên giường.
Ánh mắt cô nhìn đứa bé thật dịu dàng và trìu mến, nghĩ rằng từ nay nó sẽ là con ruột của mình, cô không tài nào giấu được tình cảm yêu thích đó.
Kết quả còn chưa ngắm nhìn qua bao lâu, cô nhất thời biểu hiện, trợn to mắt hết cỡ, nắm lấy cánh tay của chồng, lắp bắp nói: “Gia…Gia Dương…. Con bé ...... Có phải em bị hoa mắt không?”
Hỏi xong còn không tự chủ được mà xoa xoa đôi mắt.
Phản ứng của Thẩm Gia Dương cũng không kém gì cô, bởi vì vừa rồi cùng vợ nói chuyện, hắn cũng tự nhiên đưa mắt nhìn con gái, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái trước mặt.
Hai vợ chồng nhanh chóng cùng nhau bước đến giường, đứa nhỏ nằm trên giường được quấn chặt, nhưng không biết từ lúc nào, một bàn tay nhỏ như cái bánh bao đã tuột ra khỏi chăn.
Lúc này trong bàn tay nhỏ bé này đột nhiên xuất hiện một quả trứng, bởi vì bàn tay quá nhỏ không thể cầm được, quả trứng đã từ trong lòng bàn tay lăn lóc xuống rơi xuống một bên.
Hai người họ rất chắc chắn rằng vừa rồi đã không có nhìn đi chỗ khác, cho nên rất rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng quả trứng xuất hiện trong không khí, cảnh tượng này nằm ngoài sự hiểu biết của hai vợ chồng.
Thẩm Uyển duỗi tay nhặt quả trứng gà lên nhìn nhìn.
Thật sự là trứng gà, cam đoan không phải giả!
Hai vợ chồng không khỏi ngước lên nhìn mặt nhau, tình huống này là như thế nào?
Đã lâu rồi bà lão chưa từng tức giận tới như vậy.
Dù bình thường tính tình bà ấy cũng không phải tốt, nhưng cũng không phải tuýp người tuỳ tiện nổi điên, ở trong thôn cũng coi như là một bà mẹ chồng tốt tính, không cố ý đặt ra quy tắc cho con dâu, chỉ cần làm việc tốt, bà sẽ cố ý mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vì cách xử lý khôn khéo này của bà, cho nên gia đình họ được xếp vào loại gia đình thân thiện trong làng.
Chồng bà là đại đội trưởng trong thông, thân làm vợ, trong đám phụ nữ cũng là người có địa vị nhất định, ở nhà vẫn luôn quán xuyến gia đình, chỉ cần không phải là chuyện đại sự trong thôn, thì trong nhà bà vẫn là người làm chủ.
Con trai cả đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối không phát biểu ý kiến gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Có thể nói, bà lão mà nổi giận lên thì có chút doạ người khác khiếp sợ.
Lần này, lời nói của con dâu cả coi như đã chọc tức đến chỗ hiểm bà lão.
Bà nhận thấy vẻ mặt lạnh lùng của đứa con út và đôi mắt hơi lim dim của vợ nó, lửa giận trong lòng bà càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ.
Sau đó bà hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kiềm chế biểu hiện của mình, quay sang đôi vợ chồng con út dịu dàng nói: "Hai đứa có thể giữ lại đứa trẻ đó. Không phải con vừa nói đứa nhỏ bị sốt sao? Mau quay lại chăm sóc nó đi. Nếu không chăm sóc đứa bé cho tốt, sau này rất dễ xảy ra chuyện, mau đi đi! ”
Thẩm Uyển nhìn không khí trong nhà, khoé môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng đã bị Thẩm Gia Dương vươn tay nắm lấy, sau đó hắn quay sang gật đầu với bà lão: “Con cùng Tiểu Uyển đi xem đứa nhỏ trước!”
Nói xong liền kéo Thẩm Uyển về phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, hai người vẫn có thể nghe thấy tiếng khiển trách của bà lão trong phòng bên ngoài, chỉ là khoảng cách bởi cánh cửa nên cũng không quá rõ ràng.
Thẩm Gia Dương vươn tay ôm Thẩm Uyển vào lòng, hôn lên trán cô, giọng có phần hối lỗi và trầm thấp nói: "Tiểu Uyển, anh xin lỗi, tất cả đều là do anh đã khiến em bị người khác bàn tán. Anh đã sớm nói qua là không cần phải che giấu tình trạng cơ thể của mình, anh cũng không thèm quan tâm đến điều đó ... "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời còn chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Uyên che miệng lại, Thẩm Gia Dương nuốt lại những lời nói sau cùng.
Thẩm Uyển vẫn giữ nguyên tư thế che miệng anh, giương mắt ngước lên nhìn anh một cái, rồi nghiêng người nói: "Không phải chúng ta đã nói rằng sẽ không nói về nó sao, đứa trẻ cứ để thuận theo tự nhiên đi, nhìn xem, bây giờ không phải đã có một đứa rồi sao, có phải ruột thịt hay không thì có liên quan gì, chỉ cần chúng ta nuôi dưỡng con bé cho tốt, thì có khác gì là con ruột đâu?”
Thẩm Uyển vừa nói, nhân tiện vừa đưa mắt nhìn về phía đứa bé đang nằm trên giường.
Ánh mắt cô nhìn đứa bé thật dịu dàng và trìu mến, nghĩ rằng từ nay nó sẽ là con ruột của mình, cô không tài nào giấu được tình cảm yêu thích đó.
Kết quả còn chưa ngắm nhìn qua bao lâu, cô nhất thời biểu hiện, trợn to mắt hết cỡ, nắm lấy cánh tay của chồng, lắp bắp nói: “Gia…Gia Dương…. Con bé ...... Có phải em bị hoa mắt không?”
Hỏi xong còn không tự chủ được mà xoa xoa đôi mắt.
Phản ứng của Thẩm Gia Dương cũng không kém gì cô, bởi vì vừa rồi cùng vợ nói chuyện, hắn cũng tự nhiên đưa mắt nhìn con gái, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái trước mặt.
Hai vợ chồng nhanh chóng cùng nhau bước đến giường, đứa nhỏ nằm trên giường được quấn chặt, nhưng không biết từ lúc nào, một bàn tay nhỏ như cái bánh bao đã tuột ra khỏi chăn.
Lúc này trong bàn tay nhỏ bé này đột nhiên xuất hiện một quả trứng, bởi vì bàn tay quá nhỏ không thể cầm được, quả trứng đã từ trong lòng bàn tay lăn lóc xuống rơi xuống một bên.
Hai người họ rất chắc chắn rằng vừa rồi đã không có nhìn đi chỗ khác, cho nên rất rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng quả trứng xuất hiện trong không khí, cảnh tượng này nằm ngoài sự hiểu biết của hai vợ chồng.
Thẩm Uyển duỗi tay nhặt quả trứng gà lên nhìn nhìn.
Thật sự là trứng gà, cam đoan không phải giả!
Hai vợ chồng không khỏi ngước lên nhìn mặt nhau, tình huống này là như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro