Thập Niên 60 Mẹ Kế Giúp Chồng Dạy Con
Chương 679
Nhất Thốn Mặc
2024-11-28 14:13:19
Khi con diều trên tay họ xuất hiện trước mắt mọi người, lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Có cả trẻ con và người lớn.
Chu Tú Tú vừa ra ngoài đổ rác, thấy đám trẻ con cùng Chu Anh Hoa, nhận ra hai đứa đi đầu là con nhà họ Chu, liền nhìn theo, sau đó đột nhiên dừng lại ở trong lòng Niếp Niếp.
Đó là một con búp bê vải.
Hình người.
Trái tim Chu Tú Tú đột nhiên đập nhanh, ánh mắt cũng bắt đầu tha thiết, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng nói của hai đứa trẻ, biết con búp bê vải là của nhà họ Chu, cô ta suýt không kiềm chế được cảm xúc.
Bàn tay đang nắm thùng rác đột nhiên nổi gân xanh.
Có thể thấy cô ta đã dùng sức lớn như thế nào để kiềm chế.
Thình thịch thình thịch——
Nhịp tim vẫn đập nhanh hơn, Chu Tú Tú dừng lại tại chỗ, không thể bước thêm bước thứ hai.
Chu Tú Tú đúng là được sắp xếp vào khu người nhà của quân phân khu nhưng cô ta không biết người thực sự ra lệnh là ai, cô ta chỉ biết mục tiêu của mình là một con búp bê vải hình người.
Con búp bê vải này ở nhà Chu Chính Nghị.
Chu Tú Tú không hiểu nhiều về nhà họ Chu, mãi đến khi vào khu người nhà, cô ta mới biết được chức vụ và năng lực của Chu Chính Nghị, hiểu rõ sự lợi hại của Chu Chính Nghị, cô ta do dự.
Cũng hối hận.
Hối hận không nên đến đây.
Nhưng đã đến rồi, lại không có thuốc hối hận để uống.
Từ trước đến nay, Chu Tú Tú luôn có phần tiêu cực, cô ta thực sự không dám trêu chọc Chu Chính Nghị nhưng lúc này nhìn thấy mục tiêu ngay trước mắt, cô ta càng thêm lo lắng, con búp bê vải ở trong tay đứa trẻ nhỏ như vậy, nghĩ cách vẫn có thể lấy được.
Tim Chu Tú Tú đập nhanh hơn, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay khi cô ta vô thức bước một bước về phía mấy đứa trẻ, cậu thiếu niên đi đầu đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt rất lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
Cũng chính ánh mắt lạnh lùng này, nhanh chóng khiến lý trí của Chu Tú Tú trở lại, cô ta có thể nhận ra cậu thiếu niên này không giống với những đứa trẻ khác, vội vàng đưa tay lên vuốt tóc che lại một bên tai, sau đó đổi hướng đi về phía bãi rác.
Mãi đến khi đi qua góc cua, cô ta mới ôm ngực thở mạnh mấy hơi.
Đừng nhìn chỉ là khoảng cách bốn năm mươi mét, thực ra lưng cô ta đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Chu Tú Tú biết Chu Anh Hoa.
Cũng từng thấy Chu Anh Hoa mặc quân phục về nhà.
Bộ quân phục thẳng tắp đó chắc chắn không phải là quần áo của người lớn trong nhà sửa lại, mà thực sự là vì Chu Anh Hoa là quân nhân, mới mặc quân phục.
Chu Tú Tú không ngờ Chu Anh Hoa lại nhạy bén như vậy.
Cô ta chỉ nhìn thêm mấy đứa trẻ vài giây thì suýt nữa đã bị cậu quân nhân trẻ tuổi này nghi ngờ.
Bàn tay đang nắm thùng rác cố gắng thả lỏng.
Mãi mấy giây sau, mới thực sự thả lỏng, lúc này, Chu Tú Tú mới làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía bãi rác.
Bên kia, ánh mắt Chu Anh Hoa dừng lại trên người Chu Tú Tú nhanh chóng bị những người bên cạnh phát hiện.
Chu Anh Thịnh tò mò hỏi: "Anh, sao vậy?" Cậu bé biết Chu Tú Tú là mẹ kế của Từ Kiến Trung.
"Không có gì, anh thấy cô ta cứ nhìn chúng ta nên nhìn lại thôi." tuy Chu Anh Hoa đang trả lời câu hỏi của em trai nhưng tầm mắt không hề thu lại ngay, mà mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng Chu Tú Tú nữa, mới thu lại.
Cậu có thể khẳng định, người này có vấn đề.
Người có thể đứng đầu trong số những thiếu niên quân nhân, kiến thức học được chắc chắn là vững chắc nhất, từ dáng đi hơi cứng nhắc nhưng lại giả vờ thoải mái của Chu Tú Tú cậu nhận ra sự bất thường.
Người bình thường không đi như vậy.
Chu Anh Hoa không nói phát hiện của mình với những người bên cạnh, một là vì bản thân cậu cũng không chắc chắn tình hình của Chu Tú Tú, hai là không muốn để những người em của mình rơi vào nguy hiểm.
Chu Anh Thịnh và những người khác ngay lập tức bị lời nói của Chu Anh Hoa che mắt.
"Anh, người đó là mẹ kế mới của Từ Kiến Trung, sau khi anh đi bộ đội thì kết hôn với chú Từ, tên là Chu Tú Tú." Chu Anh Thịnh rất quen thuộc với tình hình khu người nhà, dễ dàng nói ra tình hình của Chu Tú Tú.
"Ừ."
Chu Anh Hoa khẽ gật đầu.
"Đúng rồi, chị họ, chị đi tìm Tiểu Trung đến thả diều cùng chúng ta đi, em có chuyện muốn hỏi cậu ta." Chu Anh Thịnh đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ Vương Mạn Vân giao cho mình, nhìn những người đều đang vác diều, nhờ vả Thu Thu.
Lúc này diều của Thu Thu đang ở trên vai Chu Anh Hoa, chỉ có cô bé là rảnh rỗi.
"Được."
Thu Thu nắm tay Niếp Niếp, định dẫn người đi cùng.
"Niếp Niếp, đưa búp bê của con cho Hạo Hạo chơi một lát." Chu Anh Hoa kịp thời gọi Niếp Niếp lại, trực giác cậu cảm thấy Chu Tú Tú rất để ý đến con búp bê trong tay Niếp Niếp.
Có cả trẻ con và người lớn.
Chu Tú Tú vừa ra ngoài đổ rác, thấy đám trẻ con cùng Chu Anh Hoa, nhận ra hai đứa đi đầu là con nhà họ Chu, liền nhìn theo, sau đó đột nhiên dừng lại ở trong lòng Niếp Niếp.
Đó là một con búp bê vải.
Hình người.
Trái tim Chu Tú Tú đột nhiên đập nhanh, ánh mắt cũng bắt đầu tha thiết, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng nói của hai đứa trẻ, biết con búp bê vải là của nhà họ Chu, cô ta suýt không kiềm chế được cảm xúc.
Bàn tay đang nắm thùng rác đột nhiên nổi gân xanh.
Có thể thấy cô ta đã dùng sức lớn như thế nào để kiềm chế.
Thình thịch thình thịch——
Nhịp tim vẫn đập nhanh hơn, Chu Tú Tú dừng lại tại chỗ, không thể bước thêm bước thứ hai.
Chu Tú Tú đúng là được sắp xếp vào khu người nhà của quân phân khu nhưng cô ta không biết người thực sự ra lệnh là ai, cô ta chỉ biết mục tiêu của mình là một con búp bê vải hình người.
Con búp bê vải này ở nhà Chu Chính Nghị.
Chu Tú Tú không hiểu nhiều về nhà họ Chu, mãi đến khi vào khu người nhà, cô ta mới biết được chức vụ và năng lực của Chu Chính Nghị, hiểu rõ sự lợi hại của Chu Chính Nghị, cô ta do dự.
Cũng hối hận.
Hối hận không nên đến đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đã đến rồi, lại không có thuốc hối hận để uống.
Từ trước đến nay, Chu Tú Tú luôn có phần tiêu cực, cô ta thực sự không dám trêu chọc Chu Chính Nghị nhưng lúc này nhìn thấy mục tiêu ngay trước mắt, cô ta càng thêm lo lắng, con búp bê vải ở trong tay đứa trẻ nhỏ như vậy, nghĩ cách vẫn có thể lấy được.
Tim Chu Tú Tú đập nhanh hơn, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay khi cô ta vô thức bước một bước về phía mấy đứa trẻ, cậu thiếu niên đi đầu đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt rất lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
Cũng chính ánh mắt lạnh lùng này, nhanh chóng khiến lý trí của Chu Tú Tú trở lại, cô ta có thể nhận ra cậu thiếu niên này không giống với những đứa trẻ khác, vội vàng đưa tay lên vuốt tóc che lại một bên tai, sau đó đổi hướng đi về phía bãi rác.
Mãi đến khi đi qua góc cua, cô ta mới ôm ngực thở mạnh mấy hơi.
Đừng nhìn chỉ là khoảng cách bốn năm mươi mét, thực ra lưng cô ta đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Chu Tú Tú biết Chu Anh Hoa.
Cũng từng thấy Chu Anh Hoa mặc quân phục về nhà.
Bộ quân phục thẳng tắp đó chắc chắn không phải là quần áo của người lớn trong nhà sửa lại, mà thực sự là vì Chu Anh Hoa là quân nhân, mới mặc quân phục.
Chu Tú Tú không ngờ Chu Anh Hoa lại nhạy bén như vậy.
Cô ta chỉ nhìn thêm mấy đứa trẻ vài giây thì suýt nữa đã bị cậu quân nhân trẻ tuổi này nghi ngờ.
Bàn tay đang nắm thùng rác cố gắng thả lỏng.
Mãi mấy giây sau, mới thực sự thả lỏng, lúc này, Chu Tú Tú mới làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía bãi rác.
Bên kia, ánh mắt Chu Anh Hoa dừng lại trên người Chu Tú Tú nhanh chóng bị những người bên cạnh phát hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Anh Thịnh tò mò hỏi: "Anh, sao vậy?" Cậu bé biết Chu Tú Tú là mẹ kế của Từ Kiến Trung.
"Không có gì, anh thấy cô ta cứ nhìn chúng ta nên nhìn lại thôi." tuy Chu Anh Hoa đang trả lời câu hỏi của em trai nhưng tầm mắt không hề thu lại ngay, mà mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng Chu Tú Tú nữa, mới thu lại.
Cậu có thể khẳng định, người này có vấn đề.
Người có thể đứng đầu trong số những thiếu niên quân nhân, kiến thức học được chắc chắn là vững chắc nhất, từ dáng đi hơi cứng nhắc nhưng lại giả vờ thoải mái của Chu Tú Tú cậu nhận ra sự bất thường.
Người bình thường không đi như vậy.
Chu Anh Hoa không nói phát hiện của mình với những người bên cạnh, một là vì bản thân cậu cũng không chắc chắn tình hình của Chu Tú Tú, hai là không muốn để những người em của mình rơi vào nguy hiểm.
Chu Anh Thịnh và những người khác ngay lập tức bị lời nói của Chu Anh Hoa che mắt.
"Anh, người đó là mẹ kế mới của Từ Kiến Trung, sau khi anh đi bộ đội thì kết hôn với chú Từ, tên là Chu Tú Tú." Chu Anh Thịnh rất quen thuộc với tình hình khu người nhà, dễ dàng nói ra tình hình của Chu Tú Tú.
"Ừ."
Chu Anh Hoa khẽ gật đầu.
"Đúng rồi, chị họ, chị đi tìm Tiểu Trung đến thả diều cùng chúng ta đi, em có chuyện muốn hỏi cậu ta." Chu Anh Thịnh đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ Vương Mạn Vân giao cho mình, nhìn những người đều đang vác diều, nhờ vả Thu Thu.
Lúc này diều của Thu Thu đang ở trên vai Chu Anh Hoa, chỉ có cô bé là rảnh rỗi.
"Được."
Thu Thu nắm tay Niếp Niếp, định dẫn người đi cùng.
"Niếp Niếp, đưa búp bê của con cho Hạo Hạo chơi một lát." Chu Anh Hoa kịp thời gọi Niếp Niếp lại, trực giác cậu cảm thấy Chu Tú Tú rất để ý đến con búp bê trong tay Niếp Niếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro