Thập Niên 60: Mua Đồ Trên Taobao
Chương 6
Đại Hà Nguyệt
2024-10-21 13:16:11
Dịch: Y Na
“Mẹ Đại Hoa.” Bà ấy lấy trong giỏ tre ra một bó lá chuối được buộc bằng nhánh dây leo, đặt trên đầu giường Minh Hà: “Tôi cũng không có đồ gì tốt, gói khoai lang phơi khô này, cô cho mấy đứa Đại Hoa ăn tạm chống đỡ hai ngày đi!”
Nói xong bà ấy lại thở dài một hơi, vô cùng thông cảm nhìn Minh Tiểu Nha một cái rồi quay người rời đi.
Chuyện bà ấy cảm thấy cực kỳ khủng khiếp đối với Minh Hà - vừa trọng sinh vào người Minh Tiểu Nha, lại là chuyện tốt.
Minh Hà khó mà tưởng tượng, nếu như cô mở mắt ra, bên cạnh là một người đàn ông nông thôn hoàn toàn xa lạ, miệng đầy răng vàng, nói tục chửi bậy, mặt đen mắt nhỏ, đôi chân đầy lông, coi người bên gối như súc vật, động một tí là đánh đập…
Với tính cách của cô, giữa hàng vạn người cũng không thể nào chung sống với loại đàn ông này, trực tiếp cầm dao phay cứa vào cổ đối phương một phát, vừa nhanh vừa gọn.
Dù sao Minh Tiểu Nha ngày ngày chẻ củi thổi lửa nấu cơm nên dùng rìu rất tốt.
Minh Hà không ngừng xoa bóp huyệt thiên trung, cơn đau khó chịu ở ngực dần dần dịu đi, ho khan cũng bớt dữ dội và thường xuyên hơn.
Minh Hà đang không ngừng sàng lọc và sắp xếp lại những ký ức của Minh Tiểu Nha trong đầu, đột nhiên, trước cánh cửa phòng mà mẹ Thiết Đầu chưa đóng lại khi rời đi, có hai cái đầu nhỏ đang lắc lư.
“Đại Hoa? Nhị Hoa?” Minh Hà thăm dò gọi một câu.
“Mẹ.”
Cánh cửa hé mở bị đẩy ra một chút, Minh Hà nhìn thấy đứa trẻ vừa rót nước cho mình rụt rè đi tới, cắn môi, do dự hồi lâu mới nói: “Hoa Thối đói bụng, nhưng chúng ta không có gì để ăn.”
Du Đại Hoa cả người lôi tha lôi thôi, trông thấp bé hơn tuổi thật, là con gái lớn của Minh Tiểu Nha.
Về phần Hoa Thối cô bé nhắc đến thì là con gái thứ ba của Minh Tiểu Nha, năm nay mới ba tuổi.
Con gái trong làng không có tên riêng, biệt danh cũng là thuận miệng đặt ra.
Minh Hà nghe thấy tên con gái thứ ba của Minh Tiểu Nha liền câm nín, sao có thể đặt cho con gái người ta cái tên này chứ?
Khi tìm được câu trả lời từ trong trí nhớ Minh Tiểu Nha, cô chỉ có thể dùng một cái liếc mắt, đảo qua đảo lại trả lời nguồn gốc của cái tên Hoa Thối này.
Nếu như nói rõ tên con gái lớn và con gái thứ hai của Minh Tiểu Nha là không quan tâm, tùy ý gọi bừa hàng thật giá thật thì cái tên “Hoa Thối” này đúng là mang trong mình sự chán ghét và ác ý sâu sắc của mẹ chồng cũ Minh Tiểu Nha.
Minh Tiểu Nha vừa sinh con gái thứ ba, sắc mặt người nhà chồng cũ đã như thối ra nước chua.
Bà mẹ chồng luôn luôn cay nghiệt kia không hề có ý định chăm sóc sản phụ, ngược lại còn phí công đặt cho con gái thứ ba của Minh Tiểu Nha một cái “tên xấu”, theo bà già này mà nói, đặt tên xấu, ngày ngày mắng chửi, cái thai nuôi phí của tiếp theo sẽ không tới, nhất định phải có một đứa cháu trai vàng.
Loại kỳ vọng ký sinh trên suy nghĩ xấu xa này cuối cùng cũng không thành hiện thực, đúng là ông trời có mắt.
Minh Hà mở mắt ra nhìn hai cô gái rụt rè trước mặt đứng ở cửa phòng, tay chân co rúm lại, không dám tới gần.
Đối với một phụ nữ loài người đã sống hơn bốn mươi năm như cô, cho dù cả đời vô tư, tự do tự tại cũng khó có thể không mềm lòng với con người non nớt cùng dáng vẻ này xuất hiện trước mặt.
“Ở đây có đồ ăn, Đại Hoa, con qua đây lấy cho…” Minh Hà không nói được cái tên “Hoa Thối”, dừng một chút rồi nói: “Em gái con ăn đi.”
“Mẹ Đại Hoa.” Bà ấy lấy trong giỏ tre ra một bó lá chuối được buộc bằng nhánh dây leo, đặt trên đầu giường Minh Hà: “Tôi cũng không có đồ gì tốt, gói khoai lang phơi khô này, cô cho mấy đứa Đại Hoa ăn tạm chống đỡ hai ngày đi!”
Nói xong bà ấy lại thở dài một hơi, vô cùng thông cảm nhìn Minh Tiểu Nha một cái rồi quay người rời đi.
Chuyện bà ấy cảm thấy cực kỳ khủng khiếp đối với Minh Hà - vừa trọng sinh vào người Minh Tiểu Nha, lại là chuyện tốt.
Minh Hà khó mà tưởng tượng, nếu như cô mở mắt ra, bên cạnh là một người đàn ông nông thôn hoàn toàn xa lạ, miệng đầy răng vàng, nói tục chửi bậy, mặt đen mắt nhỏ, đôi chân đầy lông, coi người bên gối như súc vật, động một tí là đánh đập…
Với tính cách của cô, giữa hàng vạn người cũng không thể nào chung sống với loại đàn ông này, trực tiếp cầm dao phay cứa vào cổ đối phương một phát, vừa nhanh vừa gọn.
Dù sao Minh Tiểu Nha ngày ngày chẻ củi thổi lửa nấu cơm nên dùng rìu rất tốt.
Minh Hà không ngừng xoa bóp huyệt thiên trung, cơn đau khó chịu ở ngực dần dần dịu đi, ho khan cũng bớt dữ dội và thường xuyên hơn.
Minh Hà đang không ngừng sàng lọc và sắp xếp lại những ký ức của Minh Tiểu Nha trong đầu, đột nhiên, trước cánh cửa phòng mà mẹ Thiết Đầu chưa đóng lại khi rời đi, có hai cái đầu nhỏ đang lắc lư.
“Đại Hoa? Nhị Hoa?” Minh Hà thăm dò gọi một câu.
“Mẹ.”
Cánh cửa hé mở bị đẩy ra một chút, Minh Hà nhìn thấy đứa trẻ vừa rót nước cho mình rụt rè đi tới, cắn môi, do dự hồi lâu mới nói: “Hoa Thối đói bụng, nhưng chúng ta không có gì để ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Đại Hoa cả người lôi tha lôi thôi, trông thấp bé hơn tuổi thật, là con gái lớn của Minh Tiểu Nha.
Về phần Hoa Thối cô bé nhắc đến thì là con gái thứ ba của Minh Tiểu Nha, năm nay mới ba tuổi.
Con gái trong làng không có tên riêng, biệt danh cũng là thuận miệng đặt ra.
Minh Hà nghe thấy tên con gái thứ ba của Minh Tiểu Nha liền câm nín, sao có thể đặt cho con gái người ta cái tên này chứ?
Khi tìm được câu trả lời từ trong trí nhớ Minh Tiểu Nha, cô chỉ có thể dùng một cái liếc mắt, đảo qua đảo lại trả lời nguồn gốc của cái tên Hoa Thối này.
Nếu như nói rõ tên con gái lớn và con gái thứ hai của Minh Tiểu Nha là không quan tâm, tùy ý gọi bừa hàng thật giá thật thì cái tên “Hoa Thối” này đúng là mang trong mình sự chán ghét và ác ý sâu sắc của mẹ chồng cũ Minh Tiểu Nha.
Minh Tiểu Nha vừa sinh con gái thứ ba, sắc mặt người nhà chồng cũ đã như thối ra nước chua.
Bà mẹ chồng luôn luôn cay nghiệt kia không hề có ý định chăm sóc sản phụ, ngược lại còn phí công đặt cho con gái thứ ba của Minh Tiểu Nha một cái “tên xấu”, theo bà già này mà nói, đặt tên xấu, ngày ngày mắng chửi, cái thai nuôi phí của tiếp theo sẽ không tới, nhất định phải có một đứa cháu trai vàng.
Loại kỳ vọng ký sinh trên suy nghĩ xấu xa này cuối cùng cũng không thành hiện thực, đúng là ông trời có mắt.
Minh Hà mở mắt ra nhìn hai cô gái rụt rè trước mặt đứng ở cửa phòng, tay chân co rúm lại, không dám tới gần.
Đối với một phụ nữ loài người đã sống hơn bốn mươi năm như cô, cho dù cả đời vô tư, tự do tự tại cũng khó có thể không mềm lòng với con người non nớt cùng dáng vẻ này xuất hiện trước mặt.
“Ở đây có đồ ăn, Đại Hoa, con qua đây lấy cho…” Minh Hà không nói được cái tên “Hoa Thối”, dừng một chút rồi nói: “Em gái con ăn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro