[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Múa Ballet Trong Đại Viện
Ăn Vạ (1)
Hoán Nhược Quân
2024-11-06 10:14:05
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Tư Vũ cũng ngứa mắt nên đét mông em trai: "Em hiểu chuyện chút đi chứ? Nói chuyện này sao có thể lớn tiếng như vậy hả? Hơn nữa, là bà của em nói hay là chị nói mẹ em là đặc vụ của kẻ địch hả, trong lòng em tự phải biết đi chứ.”
Hối hận, buồn bã, nhục nhã và tức giận cùng lúc tràn ngập trên khuôn mặt thằng bé.
Mà đặc vụ của kẻ địch, ở thời đại này, là thứ khiến người ta chỉ nghe phong thanh thôi đã phải biến sắc, thậm chí là ghét như điên.
Thằng bé nản lòng, cũng ngừng đấu tranh.
Đẩy em trai đến trước cái chậu, Trần Tư Vũ nói: "Chị cũng như em, không nghĩ mẹ em là đặc vụ của kẻ thù đâu."
Cơ thể của thằng bé đông cứng lại. Rõ ràng là đã chạm đến trái tim của thằng bé, tâm hồn thằng bé đã bị khuấy động.
Trần Tư Vũ tiếp tục: "Bị người mình tin tưởng nhất vu khống là tay sai của kẻ thù, là lỗi của chị hả? Đó không phải là lỗi của các người sao?”
Thằng bé nhặt chiếc khăn lên, nước mắt giàn giụa thấm ướt chiếc khăn. Dù là anh em họ, hay là ân nhân cứu mạng đi nữa, sau khi Trần Gia Tường qua đời, Trần Cương đã từng đề cập điều đó với mẹ Trần - Hồ Nhân, nói rằng địa vị của bà ấy có thể không tốt cho Hiên Ngang, có thể sang tên Hiên Ngang vào hộ khẩu của ông ấy, ông ấy sẽ nuôi thằng bé.
Nhưng khi ấy Hồ Nhân chỉ mới nhận thân với mẹ ruột là 'Bạch mao nữ'. So với Trần Cương, bà ấy càng tin tưởng Vú Mao hơn nên đã từ chối lời đề nghị của Trần Cương, hơn nữa bà ấy chỉ biết yêu đương chứ không có nhiều kinh nghiệm sống, nên ngay cả giấy tờ nhà đất và tiền thuê nhà hàng tháng cũng giao hết cho mẹ. Còn bản thân thì sao, khi nghe hội ủy viên tư tưởng muốn điều tra mình liền nuốt thuốc phiện ngay tại chỗ, cái chết của bà ấy, nên nói sao nhỉ, rất nhanh - gọn - lẹ.
Cứ tưởng mình chết là hết, Vú Mao - Bạch mao nữ sống sẽ chăm sóc cho Hiên Ngang lớn lên.
Nhưng Vú Mao còn có hai người con trai và một đàn cháu nên khi Hồ Nhân qua đời, bà ta đã dụ dỗ thuyết phục Hiên Ngang để Hiên Ngang giao nộp tất cả những bảo vật mà Hồ Nhân để lại cho thằng bé, để cho bà ta quản, cải thiện bữa cơm cho một nhà bọn họ.
Những thứ của mình, mắc gì phải dâng không cho nhà bà ngoại chứ? Đương nhiên thằng bé từ chối, còn bí mật cất giấu hết đồ đạc đi.
Vú Mao nổi cơn tam bành nên đã bí mật đe dọa, nói rằng mẹ của Hiên Ngang thực chất là tay sai của kẻ thù, rằng bà ấy đã tự sát vì sợ tội, đồng thời yêu cầu Hiên Ngang cút đến phòng lò hơi để giúp em trai của bà ta - Lão Mao Đầu đốt lò hơi, nếu không, bà ta sẽ báo cáo sự việc Hồ Nhân là gián điệp của kẻ thù lên cấp trên.
Đây chính là nguyên nhân khiến Hiên Ngang bỏ ngỏ cửa nhà, tự nguyện đi vào phòng lò hơi đốt lò hơi.
Lại nói tới, mặc dù nguyên thân hận thằng bé ức hiếp thằng bé, nhưng không thèm tiền của thằng bé, về phần bà ngoại thằng bé, trước kia đối xử với thằng bé rất tốt, nhưng hiện tại, bà ta lại hận không thể bóp cổ thằng bé, giết chết thằng bé cho nhanh!
Trần Tư Vũ bình sinh không nỡ lòng nhìn cảnh mấy bé đẹp trai buồn bã, nhìn thấy đôi vai gầy gò của thằng bé cứ run rẩy, nước mắt lã chã, cô vỗ nhẹ vào vai thằng bé, sau đó xoa xoa và nói: "Chị muốn được sang tên vào hộ khẩu, ngay hôm nay, nhưng chỉ vì chị muốn được gia nhập đoàn văn công, chị không tham lam tài sản của em."
Trần Tư Vũ cũng ngứa mắt nên đét mông em trai: "Em hiểu chuyện chút đi chứ? Nói chuyện này sao có thể lớn tiếng như vậy hả? Hơn nữa, là bà của em nói hay là chị nói mẹ em là đặc vụ của kẻ địch hả, trong lòng em tự phải biết đi chứ.”
Hối hận, buồn bã, nhục nhã và tức giận cùng lúc tràn ngập trên khuôn mặt thằng bé.
Mà đặc vụ của kẻ địch, ở thời đại này, là thứ khiến người ta chỉ nghe phong thanh thôi đã phải biến sắc, thậm chí là ghét như điên.
Thằng bé nản lòng, cũng ngừng đấu tranh.
Đẩy em trai đến trước cái chậu, Trần Tư Vũ nói: "Chị cũng như em, không nghĩ mẹ em là đặc vụ của kẻ thù đâu."
Cơ thể của thằng bé đông cứng lại. Rõ ràng là đã chạm đến trái tim của thằng bé, tâm hồn thằng bé đã bị khuấy động.
Trần Tư Vũ tiếp tục: "Bị người mình tin tưởng nhất vu khống là tay sai của kẻ thù, là lỗi của chị hả? Đó không phải là lỗi của các người sao?”
Thằng bé nhặt chiếc khăn lên, nước mắt giàn giụa thấm ướt chiếc khăn. Dù là anh em họ, hay là ân nhân cứu mạng đi nữa, sau khi Trần Gia Tường qua đời, Trần Cương đã từng đề cập điều đó với mẹ Trần - Hồ Nhân, nói rằng địa vị của bà ấy có thể không tốt cho Hiên Ngang, có thể sang tên Hiên Ngang vào hộ khẩu của ông ấy, ông ấy sẽ nuôi thằng bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi ấy Hồ Nhân chỉ mới nhận thân với mẹ ruột là 'Bạch mao nữ'. So với Trần Cương, bà ấy càng tin tưởng Vú Mao hơn nên đã từ chối lời đề nghị của Trần Cương, hơn nữa bà ấy chỉ biết yêu đương chứ không có nhiều kinh nghiệm sống, nên ngay cả giấy tờ nhà đất và tiền thuê nhà hàng tháng cũng giao hết cho mẹ. Còn bản thân thì sao, khi nghe hội ủy viên tư tưởng muốn điều tra mình liền nuốt thuốc phiện ngay tại chỗ, cái chết của bà ấy, nên nói sao nhỉ, rất nhanh - gọn - lẹ.
Cứ tưởng mình chết là hết, Vú Mao - Bạch mao nữ sống sẽ chăm sóc cho Hiên Ngang lớn lên.
Nhưng Vú Mao còn có hai người con trai và một đàn cháu nên khi Hồ Nhân qua đời, bà ta đã dụ dỗ thuyết phục Hiên Ngang để Hiên Ngang giao nộp tất cả những bảo vật mà Hồ Nhân để lại cho thằng bé, để cho bà ta quản, cải thiện bữa cơm cho một nhà bọn họ.
Những thứ của mình, mắc gì phải dâng không cho nhà bà ngoại chứ? Đương nhiên thằng bé từ chối, còn bí mật cất giấu hết đồ đạc đi.
Vú Mao nổi cơn tam bành nên đã bí mật đe dọa, nói rằng mẹ của Hiên Ngang thực chất là tay sai của kẻ thù, rằng bà ấy đã tự sát vì sợ tội, đồng thời yêu cầu Hiên Ngang cút đến phòng lò hơi để giúp em trai của bà ta - Lão Mao Đầu đốt lò hơi, nếu không, bà ta sẽ báo cáo sự việc Hồ Nhân là gián điệp của kẻ thù lên cấp trên.
Đây chính là nguyên nhân khiến Hiên Ngang bỏ ngỏ cửa nhà, tự nguyện đi vào phòng lò hơi đốt lò hơi.
Lại nói tới, mặc dù nguyên thân hận thằng bé ức hiếp thằng bé, nhưng không thèm tiền của thằng bé, về phần bà ngoại thằng bé, trước kia đối xử với thằng bé rất tốt, nhưng hiện tại, bà ta lại hận không thể bóp cổ thằng bé, giết chết thằng bé cho nhanh!
Trần Tư Vũ bình sinh không nỡ lòng nhìn cảnh mấy bé đẹp trai buồn bã, nhìn thấy đôi vai gầy gò của thằng bé cứ run rẩy, nước mắt lã chã, cô vỗ nhẹ vào vai thằng bé, sau đó xoa xoa và nói: "Chị muốn được sang tên vào hộ khẩu, ngay hôm nay, nhưng chỉ vì chị muốn được gia nhập đoàn văn công, chị không tham lam tài sản của em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro