[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Múa Ballet Trong Đại Viện
Em Trai Thối (1...
Hoán Nhược Quân
2024-11-06 10:14:05
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm nay là ngày những thanh niên trí thức về quê. Áo xanh thắt lưng đỏ, chiêng trống giục ba hồi, từ hôm nay những cô cậu từ thành phố đầy vinh quang kia sẽ về nông thôn, hòa nhập với người dân nơi đây, mang theo những hạt giống tri thức và mồ hôi gieo rắc khắp mọi miền quê của đất nước này đây.
Trần Tư Vũ vừa rời cổng đơn vị, cô đã nghe thấy tiếng khua chiêng gióng trống đinh tai nhức óc trên đường phố.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước từng sống ở thành phố này, cô ngẩng đầu, nhìn về hướng tây bắc, đó là hướng của Không Viện, tổng đoàn văn công Bắc Thành ở bên cạnh Không Viện, và đó cũng là nơi Trần Tư Vũ sẽ làm việc, thể hiện bản thân.
Hít một hơi thật sâu, không khí của những năm sáu mươi rất trong lành và ngọt ngào.
Mọi người đều tập trung trong sân, muốn xem lần này trong khu có những ai xuống nông thôn, thấy một bóng người gầy gò xuất hiện, đồng thời thở dài nói: "Ốm yếu như vậy, gió thổi nhẹ cũng ngã mất thôi, ai thế, cũng phải xuống nông thôn sao?"
Nhưng đến khi đã nhìn rõ mặt, nhất thời đều đồng thanh nói: "Tư Vũ, cháu là người nên xuống nông thôn nhất đấy, trống giục ba lần rồi đấy. Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp chuyến nữa đâu."
Mấy cậu chàng khắp cái Bắc Thành này ngày ngày đều vì Trần Tư Vũ mà ghen tị ẩu đả nhau.
Trần Tư Vũ, mỹ nhân số một ở Bắc Thành, mọi người trong học viện quân sự đều muốn cô cuốn xéo càng sớm càng tốt.
Theo lý mà nói, lẽ ra Trần Tư Vũ phải xấu hổ nhục nhã khi bị mọi người trào phúng như thế, nhưng cô không hề, chẳng chấp nhặt điều đó, cô đi đến bên một bà thím nọ, gọi: "Dì Vương."
"Phi". Dì Vương nghe tiếng, quay đầu lại.
Tên bà ấy là Vương Phân Phương, mà con trai bà ấy là Phương Tiểu Hải - nhân chứng của Trần Niệm Cầm, người mà Trần Tư Vũ gọi là thằng lưu manh thối tha.
Phương Tiểu Hải quả thật đã từng “giở trò lưu manh” với Trần Tư Vũ, nhưng “giở trò” kia không phải theo nghĩa nam nữ.
Mà là, Phương Tiểu Hải đã lấy trộm chiếc mũ quân đội màu xanh lá cây trong bộ đồng phục mới của anh trai cậu ta rồi tặng nó cho nguyên thân, muốn cô ngồi sau xe đạp của cậu ta đi chơi.
Kết quả là, sau khi nguyên thân đội xong thì lại nhảy lên xe đạp của Cao Đại Quang - một cậu chàng mới chuyển vào Không Viện, xuất thân gia cảnh tốt, còn là sinh viên đại học.
Phương Tiểu Hải không những không được đèo người đẹp sau yên xe mà còn bị anh trai đánh cho một trận nhừ đòn vì ăn trộm mũ, tất nhiên là cậu ta không phục, thế là chặn đường nguyên thân, đòi lại mũ của mình.
Bắc thang lên hỏi ông trời, lấy đồ cho gái có đòi được không, tất nhiên nguyên thân không chỉ không trả, mà Phương Tiểu Hải mới kéo cô ấy một cái, cô ấy đã hô to, nói Phương Tiểu Hải giở trò lưu manh, còn kêu gào nói sẽ tống Phương Tiểu Hải vào đồn cảnh sát.
Cuối cùng, chính ba Phương tự mình bám theo sau mông cầu xin, nguyên thân mới không báo án.
Tất nhiên, chiếc mũ mới kia cũng bị cô ấy lấy đi.
Lúc này, cô gái nhỏ cởi chiếc mũ quân đội mới toanh màu xanh lá cây trông như chồi xanh ngày xuân trên đầu ra, cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt Vương Phân Phương, khom người chín mươi độ: "Dì ơi, cháu không nên lấy mũ của Tiểu Hải, cháu trả mũ này cho dì ạ."
Hả? Vương Phân Phương chặn đường đòi mũ ba lần rồi mà cô vẫn không trả, hôm nay lại trả lại.
Hôm nay là ngày những thanh niên trí thức về quê. Áo xanh thắt lưng đỏ, chiêng trống giục ba hồi, từ hôm nay những cô cậu từ thành phố đầy vinh quang kia sẽ về nông thôn, hòa nhập với người dân nơi đây, mang theo những hạt giống tri thức và mồ hôi gieo rắc khắp mọi miền quê của đất nước này đây.
Trần Tư Vũ vừa rời cổng đơn vị, cô đã nghe thấy tiếng khua chiêng gióng trống đinh tai nhức óc trên đường phố.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước từng sống ở thành phố này, cô ngẩng đầu, nhìn về hướng tây bắc, đó là hướng của Không Viện, tổng đoàn văn công Bắc Thành ở bên cạnh Không Viện, và đó cũng là nơi Trần Tư Vũ sẽ làm việc, thể hiện bản thân.
Hít một hơi thật sâu, không khí của những năm sáu mươi rất trong lành và ngọt ngào.
Mọi người đều tập trung trong sân, muốn xem lần này trong khu có những ai xuống nông thôn, thấy một bóng người gầy gò xuất hiện, đồng thời thở dài nói: "Ốm yếu như vậy, gió thổi nhẹ cũng ngã mất thôi, ai thế, cũng phải xuống nông thôn sao?"
Nhưng đến khi đã nhìn rõ mặt, nhất thời đều đồng thanh nói: "Tư Vũ, cháu là người nên xuống nông thôn nhất đấy, trống giục ba lần rồi đấy. Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp chuyến nữa đâu."
Mấy cậu chàng khắp cái Bắc Thành này ngày ngày đều vì Trần Tư Vũ mà ghen tị ẩu đả nhau.
Trần Tư Vũ, mỹ nhân số một ở Bắc Thành, mọi người trong học viện quân sự đều muốn cô cuốn xéo càng sớm càng tốt.
Theo lý mà nói, lẽ ra Trần Tư Vũ phải xấu hổ nhục nhã khi bị mọi người trào phúng như thế, nhưng cô không hề, chẳng chấp nhặt điều đó, cô đi đến bên một bà thím nọ, gọi: "Dì Vương."
"Phi". Dì Vương nghe tiếng, quay đầu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên bà ấy là Vương Phân Phương, mà con trai bà ấy là Phương Tiểu Hải - nhân chứng của Trần Niệm Cầm, người mà Trần Tư Vũ gọi là thằng lưu manh thối tha.
Phương Tiểu Hải quả thật đã từng “giở trò lưu manh” với Trần Tư Vũ, nhưng “giở trò” kia không phải theo nghĩa nam nữ.
Mà là, Phương Tiểu Hải đã lấy trộm chiếc mũ quân đội màu xanh lá cây trong bộ đồng phục mới của anh trai cậu ta rồi tặng nó cho nguyên thân, muốn cô ngồi sau xe đạp của cậu ta đi chơi.
Kết quả là, sau khi nguyên thân đội xong thì lại nhảy lên xe đạp của Cao Đại Quang - một cậu chàng mới chuyển vào Không Viện, xuất thân gia cảnh tốt, còn là sinh viên đại học.
Phương Tiểu Hải không những không được đèo người đẹp sau yên xe mà còn bị anh trai đánh cho một trận nhừ đòn vì ăn trộm mũ, tất nhiên là cậu ta không phục, thế là chặn đường nguyên thân, đòi lại mũ của mình.
Bắc thang lên hỏi ông trời, lấy đồ cho gái có đòi được không, tất nhiên nguyên thân không chỉ không trả, mà Phương Tiểu Hải mới kéo cô ấy một cái, cô ấy đã hô to, nói Phương Tiểu Hải giở trò lưu manh, còn kêu gào nói sẽ tống Phương Tiểu Hải vào đồn cảnh sát.
Cuối cùng, chính ba Phương tự mình bám theo sau mông cầu xin, nguyên thân mới không báo án.
Tất nhiên, chiếc mũ mới kia cũng bị cô ấy lấy đi.
Lúc này, cô gái nhỏ cởi chiếc mũ quân đội mới toanh màu xanh lá cây trông như chồi xanh ngày xuân trên đầu ra, cầm bằng hai tay đưa đến trước mặt Vương Phân Phương, khom người chín mươi độ: "Dì ơi, cháu không nên lấy mũ của Tiểu Hải, cháu trả mũ này cho dì ạ."
Hả? Vương Phân Phương chặn đường đòi mũ ba lần rồi mà cô vẫn không trả, hôm nay lại trả lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro