Chương 10
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
2024-11-03 17:32:46
Nhưng Triệu Trân Trân vừa về đến nhà thì giống như quên mất anh, cũng không thường để ý những chuyện vặt này.
Chiều hôm trước khi đi, Vương Văn Quảng mua nửa giò heo từ cửa hàng thực phẩm về. Thời đại này không kịp cung cấp thịt heo, mua nửa chân giò đã đợi mất mấy ngày, còn phải nhờ hai tầng quan hệ.
Nửa chân giò heo khoảng bốn năm cân, mẹ Trương cắt thành miếng thịt lớn bằng nắm tay, dùng hồi hương, nước tương và đường phèn làm giò kho. Lúc cơm tối đã cắt một mâm lớn, số còn lại thì đựng trong hai hộp cơm bỏ vào tủ lạnh.
Ý định của Vương Văn Quảng là,mang theo chân giò này lên đường. Có chân giò làm mồi nhắm, trên đường tùy tiện mua chút bánh bao không nhân lớn, đến trưa làm một bữa cơm, như vậy không đến nỗi chưa tới thôn họ Triệu đã đói gần chết trước.
Trong nhà kho nhỏ càng ngày càng nhiều lương thực và thức ăn khác, ít nhất cũng sáu lăm đến bảy chục ký. Vừa nghĩ đến phần lớn những thứ này đều sắp gánh trên vai mình đi quãng đường hơn năm km, nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà sự thật chứng minh rằng anh sai rồi.
Sáng sớm hôm nay, Triệu Trân Trân thức dậy tắm rửa trước, tay cầm ba bộ quần áo mới, đẩy cửa phòng cửa bọn nhỏ. Mặc dù nhà có rất nhiều phòng, nhưng Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Dân đều mới sáu tuổi, lại là sinh đôi, nên ở chung một phòng.
Hôm nay hai anh trai nhỏ vẫn nằm trên giường ngủ say, ngày hè nóng bức, chăn mỏng trên người đã sớm bị hất sang một bên, lộ ra cái mông nhỏ trơn bóng.
Triệu Trân Trân không nhịn được mà cười, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên hai cái mông, thấp giọng gọi: “Đại Bảo, Nhị Bảo tỉnh dậy! Hôm nay phải đến nhà bà ngoại, muộn là không kịp lên xe!”
Vương Văn Quảng cảm thấy đến thôn họ Triệu là một chuyện cực khổ, mỗi lần về bọn nhỏ lại đều rất vui. Sân ở quê của nhà họ Triệu rất lớn, trong sân trồng các loại rau mà nhà mình ăn, ra ngoài cổng chính là đất vàng nhìn không thấy bỡ. Còn có rất nhiều trẻ con trong thôn chủ động chơi với chúng. Dẫn đến ruộng đào giun, ăn khoai lang nướng, trộm dưa hấu trong lều dưa của đội sản xuất, đối với trẻ con trong thành phố thì tất cả chuyện này đều rất thú vị.
Mỗi lần Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đều giống như động vật nhỏ mừng rỡ, chạy tới chạy lui trên cánh đồng, khiến cả người đều là bùn, trời tối vẫn không chịu trở về!
Vương Kiến Quốc động đậy cơ thể nhỏ trước, tay nhỏ mập mạp xoa mặt mình hai cái. Mở mắt ra nhìn thấy mẹ, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào nói: “Mẹ, dâu tây của nhà bà ngoại chín rồi sao?”
Triệu Trân Trân mỉm cười vuốt mũi nhỏ của con trai, nói: “Kiến Quốc của chúng ta muốn ăn dâu tây à? Bây giờ là tháng bảy, chắc dâu tây chín rồi, đợi đến nhà bà ngoại, mẹ sẽ bảo cậu dẫn con đi hái được không?”
Vương Kiến Quốc dồn sức gật đầu, trở mình bò dậy từ trên giường, kéo dép lê đến phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt đánh răng. Triệu Trân Trân thay quần áo mới cho thằng bé, không quên dặn dò một câu: “Chờ lát nữa ăn cơm sáng nhớ cẩn thận chút, đừng làm bẩn quần áo!”
Đừng thấy thằng bé mới là đứa bé sáu tuổi, Vương Kiến Quốc đã rất thích thể hiện đẹp trai. Thằng bé soi đi soi lại trước gương, bỗng nhiên nói: “Mẹ! Tóc của con không đẹp, phải dùng gel giữ nếp tóc của cha mới được!”
Triệu Trân Trân nín cười, chạy đến phòng vệ sinh lấy một cái khăn lông ướt, làm ướt tóc của Vương Kiến Quốc thì lại dùng cái lược nhỏ chải kỹ, chỉ vào gương nói: “Kiến Quốc của chúng ta rất đẹp trai!”
Chiều hôm trước khi đi, Vương Văn Quảng mua nửa giò heo từ cửa hàng thực phẩm về. Thời đại này không kịp cung cấp thịt heo, mua nửa chân giò đã đợi mất mấy ngày, còn phải nhờ hai tầng quan hệ.
Nửa chân giò heo khoảng bốn năm cân, mẹ Trương cắt thành miếng thịt lớn bằng nắm tay, dùng hồi hương, nước tương và đường phèn làm giò kho. Lúc cơm tối đã cắt một mâm lớn, số còn lại thì đựng trong hai hộp cơm bỏ vào tủ lạnh.
Ý định của Vương Văn Quảng là,mang theo chân giò này lên đường. Có chân giò làm mồi nhắm, trên đường tùy tiện mua chút bánh bao không nhân lớn, đến trưa làm một bữa cơm, như vậy không đến nỗi chưa tới thôn họ Triệu đã đói gần chết trước.
Trong nhà kho nhỏ càng ngày càng nhiều lương thực và thức ăn khác, ít nhất cũng sáu lăm đến bảy chục ký. Vừa nghĩ đến phần lớn những thứ này đều sắp gánh trên vai mình đi quãng đường hơn năm km, nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà sự thật chứng minh rằng anh sai rồi.
Sáng sớm hôm nay, Triệu Trân Trân thức dậy tắm rửa trước, tay cầm ba bộ quần áo mới, đẩy cửa phòng cửa bọn nhỏ. Mặc dù nhà có rất nhiều phòng, nhưng Vương Kiến Quốc và Vương Kiến Dân đều mới sáu tuổi, lại là sinh đôi, nên ở chung một phòng.
Hôm nay hai anh trai nhỏ vẫn nằm trên giường ngủ say, ngày hè nóng bức, chăn mỏng trên người đã sớm bị hất sang một bên, lộ ra cái mông nhỏ trơn bóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Trân Trân không nhịn được mà cười, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên hai cái mông, thấp giọng gọi: “Đại Bảo, Nhị Bảo tỉnh dậy! Hôm nay phải đến nhà bà ngoại, muộn là không kịp lên xe!”
Vương Văn Quảng cảm thấy đến thôn họ Triệu là một chuyện cực khổ, mỗi lần về bọn nhỏ lại đều rất vui. Sân ở quê của nhà họ Triệu rất lớn, trong sân trồng các loại rau mà nhà mình ăn, ra ngoài cổng chính là đất vàng nhìn không thấy bỡ. Còn có rất nhiều trẻ con trong thôn chủ động chơi với chúng. Dẫn đến ruộng đào giun, ăn khoai lang nướng, trộm dưa hấu trong lều dưa của đội sản xuất, đối với trẻ con trong thành phố thì tất cả chuyện này đều rất thú vị.
Mỗi lần Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đều giống như động vật nhỏ mừng rỡ, chạy tới chạy lui trên cánh đồng, khiến cả người đều là bùn, trời tối vẫn không chịu trở về!
Vương Kiến Quốc động đậy cơ thể nhỏ trước, tay nhỏ mập mạp xoa mặt mình hai cái. Mở mắt ra nhìn thấy mẹ, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào nói: “Mẹ, dâu tây của nhà bà ngoại chín rồi sao?”
Triệu Trân Trân mỉm cười vuốt mũi nhỏ của con trai, nói: “Kiến Quốc của chúng ta muốn ăn dâu tây à? Bây giờ là tháng bảy, chắc dâu tây chín rồi, đợi đến nhà bà ngoại, mẹ sẽ bảo cậu dẫn con đi hái được không?”
Vương Kiến Quốc dồn sức gật đầu, trở mình bò dậy từ trên giường, kéo dép lê đến phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt đánh răng. Triệu Trân Trân thay quần áo mới cho thằng bé, không quên dặn dò một câu: “Chờ lát nữa ăn cơm sáng nhớ cẩn thận chút, đừng làm bẩn quần áo!”
Đừng thấy thằng bé mới là đứa bé sáu tuổi, Vương Kiến Quốc đã rất thích thể hiện đẹp trai. Thằng bé soi đi soi lại trước gương, bỗng nhiên nói: “Mẹ! Tóc của con không đẹp, phải dùng gel giữ nếp tóc của cha mới được!”
Triệu Trân Trân nín cười, chạy đến phòng vệ sinh lấy một cái khăn lông ướt, làm ướt tóc của Vương Kiến Quốc thì lại dùng cái lược nhỏ chải kỹ, chỉ vào gương nói: “Kiến Quốc của chúng ta rất đẹp trai!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro