Chương 21
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
2024-11-03 17:32:46
Anh giơ tay bế lấy con trai nhỏ, nói: “Trân Trân à, chúng ta không vội, nghỉ ngơi ở đây một chút, em cũng uống cốc nước đi!”
Triệu Trân Trân cười với anh, nhận lấy cốc nước mà mẹ Trương đưa tới.
Mặc dù Vương Ngọc Hoa mới mang thai hơn hai tháng, nhưng bởi vì bản thân cô ta quá mập, sợ nóng hơn người bình thường. Sáng nay sau khi cô ta dậy phát hiện cậu ba Triệu không ở nhà, phòng bếp cũng có vẻ không động tới củi lửa bánh bao khô thì nguội nên cô ta thật sự không muốn ăn, cứ thế chạy đi theo, lúc này vừa đói vừa nóng vừa khát.
Chờ Vương Văn Quảng và mẹ Trương cũng uống một cốc nước, Vương Ngọc Hoa cười nói: “Thím, còn nước không?”
Mẹ Trương lắc lắc bình nước, lắc đầu.
Trước khi cha mẹ của Triệu Thanh Sơn về hưu thì đều làm việc ở bệnh viện của công xã, hiện giờ sức khỏe của hai ông bà không tệ, nhưng không ở hai căn nhà thuộc diện nhà nước được chia, mà tiêu tiền mua một căn nhà riêng ở công xã.
Mặc dù chỉ có hai gian Bắc cộng thêm một gian sương phòng, nhưng sân rất lớn, trước nhà sau nhà đều trồng đầy rau, góc phòng còn có một cây lựu và cây táo treo đầy quả xanh.
Đẩy cửa ra sẽ là một cảnh tượng bừng bừng sức sống.
Vì cảm ơn cả nhà chú họ giúp đỡ cô, mỗi lần Triệu Trân Trân về nhà đều sẽ thuận tiện hỏi thăm sức khỏe ông Hai và bà Hai.
Người già thích nhất trẻ con, cha mẹ của Triệu Thanh Sơn thấy Kiến Quốc và Kiến Dân thì vô cùng vui mừng, lấy lạc luộc, hạt dưa còn có kẹo mạch nha của nhà mình ra.
Kiến Dân nghiêm túc nói cảm ơn như người lớn.
Kiến Quốc cầm một củ lạc luộc, dùng bàn tay nhỏ mập mạp bóc ra, bỏ nhân lạc vào trong miệng, cười hì hì hỏi: “Bà cố, là bà luộc lạc sao, thơm quá!”
Bà hai Triệu cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Vương Ngọc Hoa khiến người ta ghét cũng luôn mặt dày đi theo, cô ta cũng im lặng, chỉ liều mạng nhét kẹo vào trong miệng.
Mẹ Trương bỗng đi tới thấp giọng nói mấy câu bên tai cô, Triệu Trân Trân gật đầu, lấy ra mười tệ đưa cho bà ấy.
Năm xưa vì công xã Anh Đào gần sông Đại Vận, năm xưa cũng từng vô cùng giàu có. Chẳng những nhiều phố rượu, các loại phố kẹo cũng không ít, bây giờ cũng có rất nhiều người biết làm kẹo.
Kẹo sữa trong cửa hàng bách hóa không dễ mua, nhưng vẫn rất dễ dàng mua được kẹo mạch nha được làm thô sơ, hơn nữa giá cả cũng vô cùng rẻ, bốn hào nửa ký.
Vương Ngọc Hoa vừa nghe rằng muốn mua kẹo mạch nha cho cô ta thì vui vẻ đi theo mẹ Trương.
Sau khi cô ta đi, Triệu Trân Trân mới nói mục đích đến của mình với ông hai.
Nếu như cô nhớ không nhầm, căn nhà sát phía sau nhà ông hai là của một nhà họ Tôn ở công xã, nhưng con cái nhà này cũng không ở công xã nữa. Căn nhà của ông ấy là nhà riêng, dân số của công xã không tính là nhiều, không ở chen chúc như người Bình Thành, ai có nhà trống đều sẽ bị nhà nước thu mua. Sau đó căn nhà này anh trai Triệu Truyền Sơn của cô mua lại.
Nhớ là tiêu không tới ba trăm tệ.
Ông hai Triệu cảm thấy rất kỳ lạ, Triệu Trân Trân ở nhà kiểu phương Tây tại Bình Thành, mua sân rách ở công xã làm gì? Nhưng mà, cháu gái không nói thì ông ấy cũng không hỏi. Chỉ nói với cô, cháu trai của nhà họ Tôn phía sau làm việc ở cửa hàng bách hóa của công xã, nếu muốn mua nhà thì có thể đến hỏi anh ta trước.
Vương Văn Quảng cũng cảm thấy kỳ lạ, trước giờ Triệu Trân Trân không nhắc tới chuyện muốn mua nhà gì, chẳng lẽ cô mua cho người nhà mẹ ở?
Triệu Trân Trân cười với anh, nhận lấy cốc nước mà mẹ Trương đưa tới.
Mặc dù Vương Ngọc Hoa mới mang thai hơn hai tháng, nhưng bởi vì bản thân cô ta quá mập, sợ nóng hơn người bình thường. Sáng nay sau khi cô ta dậy phát hiện cậu ba Triệu không ở nhà, phòng bếp cũng có vẻ không động tới củi lửa bánh bao khô thì nguội nên cô ta thật sự không muốn ăn, cứ thế chạy đi theo, lúc này vừa đói vừa nóng vừa khát.
Chờ Vương Văn Quảng và mẹ Trương cũng uống một cốc nước, Vương Ngọc Hoa cười nói: “Thím, còn nước không?”
Mẹ Trương lắc lắc bình nước, lắc đầu.
Trước khi cha mẹ của Triệu Thanh Sơn về hưu thì đều làm việc ở bệnh viện của công xã, hiện giờ sức khỏe của hai ông bà không tệ, nhưng không ở hai căn nhà thuộc diện nhà nước được chia, mà tiêu tiền mua một căn nhà riêng ở công xã.
Mặc dù chỉ có hai gian Bắc cộng thêm một gian sương phòng, nhưng sân rất lớn, trước nhà sau nhà đều trồng đầy rau, góc phòng còn có một cây lựu và cây táo treo đầy quả xanh.
Đẩy cửa ra sẽ là một cảnh tượng bừng bừng sức sống.
Vì cảm ơn cả nhà chú họ giúp đỡ cô, mỗi lần Triệu Trân Trân về nhà đều sẽ thuận tiện hỏi thăm sức khỏe ông Hai và bà Hai.
Người già thích nhất trẻ con, cha mẹ của Triệu Thanh Sơn thấy Kiến Quốc và Kiến Dân thì vô cùng vui mừng, lấy lạc luộc, hạt dưa còn có kẹo mạch nha của nhà mình ra.
Kiến Dân nghiêm túc nói cảm ơn như người lớn.
Kiến Quốc cầm một củ lạc luộc, dùng bàn tay nhỏ mập mạp bóc ra, bỏ nhân lạc vào trong miệng, cười hì hì hỏi: “Bà cố, là bà luộc lạc sao, thơm quá!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà hai Triệu cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Vương Ngọc Hoa khiến người ta ghét cũng luôn mặt dày đi theo, cô ta cũng im lặng, chỉ liều mạng nhét kẹo vào trong miệng.
Mẹ Trương bỗng đi tới thấp giọng nói mấy câu bên tai cô, Triệu Trân Trân gật đầu, lấy ra mười tệ đưa cho bà ấy.
Năm xưa vì công xã Anh Đào gần sông Đại Vận, năm xưa cũng từng vô cùng giàu có. Chẳng những nhiều phố rượu, các loại phố kẹo cũng không ít, bây giờ cũng có rất nhiều người biết làm kẹo.
Kẹo sữa trong cửa hàng bách hóa không dễ mua, nhưng vẫn rất dễ dàng mua được kẹo mạch nha được làm thô sơ, hơn nữa giá cả cũng vô cùng rẻ, bốn hào nửa ký.
Vương Ngọc Hoa vừa nghe rằng muốn mua kẹo mạch nha cho cô ta thì vui vẻ đi theo mẹ Trương.
Sau khi cô ta đi, Triệu Trân Trân mới nói mục đích đến của mình với ông hai.
Nếu như cô nhớ không nhầm, căn nhà sát phía sau nhà ông hai là của một nhà họ Tôn ở công xã, nhưng con cái nhà này cũng không ở công xã nữa. Căn nhà của ông ấy là nhà riêng, dân số của công xã không tính là nhiều, không ở chen chúc như người Bình Thành, ai có nhà trống đều sẽ bị nhà nước thu mua. Sau đó căn nhà này anh trai Triệu Truyền Sơn của cô mua lại.
Nhớ là tiêu không tới ba trăm tệ.
Ông hai Triệu cảm thấy rất kỳ lạ, Triệu Trân Trân ở nhà kiểu phương Tây tại Bình Thành, mua sân rách ở công xã làm gì? Nhưng mà, cháu gái không nói thì ông ấy cũng không hỏi. Chỉ nói với cô, cháu trai của nhà họ Tôn phía sau làm việc ở cửa hàng bách hóa của công xã, nếu muốn mua nhà thì có thể đến hỏi anh ta trước.
Vương Văn Quảng cũng cảm thấy kỳ lạ, trước giờ Triệu Trân Trân không nhắc tới chuyện muốn mua nhà gì, chẳng lẽ cô mua cho người nhà mẹ ở?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro