Chương 24
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
2024-11-03 17:32:46
Hai người già lo trẻ con dạ dày yếu, bánh bao dẻo không tốt cho tiêu hóa, bây giờ làm bánh bao mới cũng không kịp, bèn lấy gạo đã tích trữ rất lâu ra, nấu một nồi cơm trắng.
Những món ăn này đều rất bình thường, nhưng mùi vị vô cùng ngon.
Ngay cả Vương Văn Quảng luôn kén chọn cũng không có gì để nói.
Một bữa cơm còn chưa ăn xong, chủ nhiệm Tôn lại bảo con trai nhỏ đến nhà đưa thức ăn. Trong một cái nồi tráng men có nắp là thịt thỏ tê cay vừa ra lò, chỉ ngửi mùi thôi đã rất hấp dẫn.
Khẩu vị của ba đứa con đều giống Vương Văn Quảng, thích thanh đạm, không ăn nổi thịt thỏ đỏ rực đó, bà Hai Triệu và ông Hai lớn tuổi cũng không thích ăn cay. Chỉ có Triệu Trân Trân là không cay thì không vui, một mình cô ăn hơn nửa nồi, ăn rất ngon miệng.
Qua giấc ngủ trưa, chủ nhiệm Tôn lại đích thân tới nhà, nhưng mà không phải một mình anh ta, mà còn dẫn theo hai thợ xây và thợ mộc có tay nghề rất tốt.
Triệu Trân Trân rất vui, lập tức nói yêu cầu của mình với thợ.
Mua lại cái sân này nhưng tạm thời không ở, nhưng thấy sắp tới mùa mưa, cả thị trấn Huệ Dương đều như thế, mỗi năm vào tháng bảy tháng tám là lúc trời hay mưa nhất. Bây giờ nóc nhà đã dột, nếu có một trận mưa lớn, không chừng cả nhà cũng có thể bị phá hủy.
Cho nên yêu cầu của cô rất đơn giản, chính là sửa nóc nhà và cửa sổ là được.
Người mà chủ nhiệm Tôn dẫn tới thật sự rất giỏi, nhận tiền của Triệu Trân Trân, hơn một tiếng đã kéo vật liệu dùng để sửa nhà về. Sau đó lại gọi hai công nhân, bốn người bận rộn làm việc.
Trước khi trời tối, Triệu Trân Trân dẫn lớn nhỏ một nhà dựa theo kế hoạch ban đầu về thôn họ Triệu.
Chu Gia Anh đã đến nhà con dâu nhỏ đích thân nhìn, đúng là không tệ, Triệu Trân Trân lại mua mười lăm ký kẹo mạch nha cho em dâu!
Mặc dù kẹo mạch nha không đắt, bởi vì mua nhiều nên người bán bớt cho không ít, vốn dĩ là bốn hào nửa ký, nhưng nhiều như vậy cũng tiêu tròn mười tệ đấy!
Chu Gia Anh cảm thấy hơi nhức nhối, nhưng đồng thời lại có hơi mong đợi, có lẽ lần này con gái về nhà mang theo nhiều con, không tiện cầm đồ? Như vậy hôm nay đến công xã, tiêu hết mười tệ cho em dâu, mẹ ruột như bà ta cũng không thể thiếu đúng không? Còn không phải món đồ ít nhất cũng hai mươi tệ?
Nghĩ đến đây, Chu Gia Anh giống như đã thấy Triệu Trân Trân xách bao lớn bao nhỏ đi vào nhà.
Vì vậy, sau khi bà ta nhìn thấy Trân Trân lại tay không trở về, không thể tránh khỏi muốn nổi giận!
Triệu Trân Trân bế con cả đường nên hơi mỏi tay, cô đưa nhóc Kiến Minh cho mẹ Trương, định uống cốc nước nghỉ ngơi, nhấc phích nước nóng lên thì bên trông đã trống rỗng.
Nếu là thường ngày, Chu Gia Anh đã tự giác đến phòng bếp nấu nước.
Nhưng mà bây giờ bà ta không vui, lần này Triệu Trân Trân về nhà gần như không mang gì thì không nói, hôm qua thằng hai ra ngoài mua thịt mua đậu phụ, còn tiêu hai tệ của bà ta. Con gái không thể trợ cấp cho nhà mẹ, dựa vào đâu mà được đối đãi tốt? Muốn uống nước thì tự đi nấu!
Đương nhiên Triệu Trân Trân sẽ không đến bếp nấu nước, cô luôn quen ăn mặc giản dị, nhưng áo sơ mi xanh dương hoa nhỏ trên người cũng làm từ bông vải, nếu cọ trúng tro củi thì không đẹp nữa!
Cô cầm bình nước quân dụng qua, bên trong có một bình nước mà trước khi đi bà hai đổ cho cô, đổ nước cốc uống mấy hớp, cô mới bình tĩnh nói: “Mẹ, con bảo Tiểu Hoa mang kẹo lúa mạch đến, em ấy đưa tới chưa?”
Những món ăn này đều rất bình thường, nhưng mùi vị vô cùng ngon.
Ngay cả Vương Văn Quảng luôn kén chọn cũng không có gì để nói.
Một bữa cơm còn chưa ăn xong, chủ nhiệm Tôn lại bảo con trai nhỏ đến nhà đưa thức ăn. Trong một cái nồi tráng men có nắp là thịt thỏ tê cay vừa ra lò, chỉ ngửi mùi thôi đã rất hấp dẫn.
Khẩu vị của ba đứa con đều giống Vương Văn Quảng, thích thanh đạm, không ăn nổi thịt thỏ đỏ rực đó, bà Hai Triệu và ông Hai lớn tuổi cũng không thích ăn cay. Chỉ có Triệu Trân Trân là không cay thì không vui, một mình cô ăn hơn nửa nồi, ăn rất ngon miệng.
Qua giấc ngủ trưa, chủ nhiệm Tôn lại đích thân tới nhà, nhưng mà không phải một mình anh ta, mà còn dẫn theo hai thợ xây và thợ mộc có tay nghề rất tốt.
Triệu Trân Trân rất vui, lập tức nói yêu cầu của mình với thợ.
Mua lại cái sân này nhưng tạm thời không ở, nhưng thấy sắp tới mùa mưa, cả thị trấn Huệ Dương đều như thế, mỗi năm vào tháng bảy tháng tám là lúc trời hay mưa nhất. Bây giờ nóc nhà đã dột, nếu có một trận mưa lớn, không chừng cả nhà cũng có thể bị phá hủy.
Cho nên yêu cầu của cô rất đơn giản, chính là sửa nóc nhà và cửa sổ là được.
Người mà chủ nhiệm Tôn dẫn tới thật sự rất giỏi, nhận tiền của Triệu Trân Trân, hơn một tiếng đã kéo vật liệu dùng để sửa nhà về. Sau đó lại gọi hai công nhân, bốn người bận rộn làm việc.
Trước khi trời tối, Triệu Trân Trân dẫn lớn nhỏ một nhà dựa theo kế hoạch ban đầu về thôn họ Triệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Gia Anh đã đến nhà con dâu nhỏ đích thân nhìn, đúng là không tệ, Triệu Trân Trân lại mua mười lăm ký kẹo mạch nha cho em dâu!
Mặc dù kẹo mạch nha không đắt, bởi vì mua nhiều nên người bán bớt cho không ít, vốn dĩ là bốn hào nửa ký, nhưng nhiều như vậy cũng tiêu tròn mười tệ đấy!
Chu Gia Anh cảm thấy hơi nhức nhối, nhưng đồng thời lại có hơi mong đợi, có lẽ lần này con gái về nhà mang theo nhiều con, không tiện cầm đồ? Như vậy hôm nay đến công xã, tiêu hết mười tệ cho em dâu, mẹ ruột như bà ta cũng không thể thiếu đúng không? Còn không phải món đồ ít nhất cũng hai mươi tệ?
Nghĩ đến đây, Chu Gia Anh giống như đã thấy Triệu Trân Trân xách bao lớn bao nhỏ đi vào nhà.
Vì vậy, sau khi bà ta nhìn thấy Trân Trân lại tay không trở về, không thể tránh khỏi muốn nổi giận!
Triệu Trân Trân bế con cả đường nên hơi mỏi tay, cô đưa nhóc Kiến Minh cho mẹ Trương, định uống cốc nước nghỉ ngơi, nhấc phích nước nóng lên thì bên trông đã trống rỗng.
Nếu là thường ngày, Chu Gia Anh đã tự giác đến phòng bếp nấu nước.
Nhưng mà bây giờ bà ta không vui, lần này Triệu Trân Trân về nhà gần như không mang gì thì không nói, hôm qua thằng hai ra ngoài mua thịt mua đậu phụ, còn tiêu hai tệ của bà ta. Con gái không thể trợ cấp cho nhà mẹ, dựa vào đâu mà được đối đãi tốt? Muốn uống nước thì tự đi nấu!
Đương nhiên Triệu Trân Trân sẽ không đến bếp nấu nước, cô luôn quen ăn mặc giản dị, nhưng áo sơ mi xanh dương hoa nhỏ trên người cũng làm từ bông vải, nếu cọ trúng tro củi thì không đẹp nữa!
Cô cầm bình nước quân dụng qua, bên trong có một bình nước mà trước khi đi bà hai đổ cho cô, đổ nước cốc uống mấy hớp, cô mới bình tĩnh nói: “Mẹ, con bảo Tiểu Hoa mang kẹo lúa mạch đến, em ấy đưa tới chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro