Chương 26
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
2024-11-03 17:32:46
Mặc dù dâu tây là nhà mình trồng, nhưng cô ấy thật sự không thường xuyên ăn. Một là làm ruộng bận bịu, cộng thêm nông thôn không có gì ngon, vườn trái cây trên đội trông coi rất chặt, không cho ai tùy tiện vào. Chút dâu tây này đều để lại cho bọn trẻ, thằng ba và thằng tư nhà cô ấy, Cẩu Đản Cẩu Thặng nhà Triệu Truyền Hải còn đánh nhau vì chút dâu tây này.
Với lại căn nhà cũ này lệch hướng, có lúc dâu tây chín cũng sẽ bị trẻ nít nhà hàng xóm bên cạnh hái trộm.
Chu Hồng Mai do dự, vẫn cất bước đi vào.
Cô ấy thấy dâu tây trong giỏ trúc ăn sắp hết rồi, bèn xách giỏ đi hái thêm. Dù sao cũng là người quen làm ruộng, chẳng mấy chốc đã hái hết dâu tây xuống.
Chu Hồng Mai múc nước rửa sạch sẽ, hơi cẩn thận mà ngồi bên cạnh cô em chồng.
Chủ đề mà hai chị em có thể nói cũng chỉ là hai đứa cháu trai Hậu Lễ và Hậu Tân.
Triệu Trân Trân là chủ tịch công đoàn ở xưởng bông nhà nước Bình Thành, bình thường sẽ không xuống phân xưởng, nhưng biểu hiện của hai đứa cháu sẽ tự có người nói với cô. Hậu Lễ và Hậu Tân đều chưa tốt nghiệp tiểu học, không biết mấy chữ. Vào phân xưởng rửa vải không nghiêm túc học hành xem máy móc, ngược lại giống mấy người công nhân già hay dùng mánh khóe gian lận, còn tuyên dương cô mình chính là chủ tịch công đoàn ở khắp nơi. Triệu Trân Trân không đi tìm chủ nhiệm phân xưởng, chủ nhiệm phân xưởng nhức đầu đến mức cũng muốn đến tìm cô.
Cô làm chủ cử hai cháu điều đến tổ tháo dỡ của công xưởng.
Sắp xếp như vậy có hai chỗ tốt, thứ nhất là công việc của tổ tháo dỡ khá mệt mỏi, hơn nữa đều chia theo đầu người. Là nếu không làm xong công việc của mình trong thời gian quy định thì sẽ bị ăn đòn.
Tổ trưởng tổ tháo dỡ là cháu của xưởng trưởng, làm việc nghiêm túc nhưng lề lối làm việc cũng rất cộc cằn.
Thứ hai ở tổ tháo dỡ chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn, chuyển chính thức khá dễ dàng.
Triệu Trân Trân nói tình hình của hai đứa cháu trai cho chị dâu, chủ yếu là đề phòng hai đứa cháu trai không chịu khổ nổi, lỡ như lại lén chạy về. Người của nhà mẹ không biết tốt xấu, còn sẽ đổ một nồi oan uổng lên đầu cô.
Ví dụ năm đó cậu ba Triệu chạy về nhà, cha hắn ta là ông Triệu đã mở mồm nói, mày làm chị sao không tìm công việc tốt cho em trai?
Kiếp trước cô nghe vậy còn sẽ giận mình quá vô dụng.
Bây giờ, hừ, cô muốn mắng chửi!
Mịa nó, Triệu Truyền Sơn còn là anh cô đó! Từng giúp cô làm gì chưa? Cô làm chị không có nghĩa vụ tìm việc làm cho em trai. Bản thân không có bản lĩnh, còn chê người khác không làm tốt, cũng thật sự không biết xấu hổ!
Thật ra Chu Hồng Mai cũng biết hai đứa con của mình bị nuông chiều hư rồi, cô em chồng nói gì, cô ấy đều hiền lành gật đầu.
Bất tri bất giác sắc trời đã tối, dâu tây trong giỏ cũng ăn chỉ còn lại gần nửa, Triệu Trân Trân xách nước giếng rửa tay cho ba đứa bé, Kiến Xương nhỏ nhất có hơi buồn ngủ, nằm trong lòng cô không chịu đứng lên.
Kiến Dân và Kiến Quốc kéo tay nhau đi đằng trước, Triệu Trân Trân bế Vương Kiến Xương bốn tuổi, tách khỏi chị dâu ở đầu ngõ.
Bởi vì mới sinh thằng tư không lâu, đã lâu Triệu Trân Trân không bế Vương Kiến Xương như vậy rồi, đứa bé bốn tuổi đã cao hơn một mét, ngoại hình mập mạp. Lúc này đầu nhỏ yếu ớt tựa lên người cô, cả người tản ra mùi sữa thơm của trẻ con, còn có mùi thơm của dâu tây.
Với lại căn nhà cũ này lệch hướng, có lúc dâu tây chín cũng sẽ bị trẻ nít nhà hàng xóm bên cạnh hái trộm.
Chu Hồng Mai do dự, vẫn cất bước đi vào.
Cô ấy thấy dâu tây trong giỏ trúc ăn sắp hết rồi, bèn xách giỏ đi hái thêm. Dù sao cũng là người quen làm ruộng, chẳng mấy chốc đã hái hết dâu tây xuống.
Chu Hồng Mai múc nước rửa sạch sẽ, hơi cẩn thận mà ngồi bên cạnh cô em chồng.
Chủ đề mà hai chị em có thể nói cũng chỉ là hai đứa cháu trai Hậu Lễ và Hậu Tân.
Triệu Trân Trân là chủ tịch công đoàn ở xưởng bông nhà nước Bình Thành, bình thường sẽ không xuống phân xưởng, nhưng biểu hiện của hai đứa cháu sẽ tự có người nói với cô. Hậu Lễ và Hậu Tân đều chưa tốt nghiệp tiểu học, không biết mấy chữ. Vào phân xưởng rửa vải không nghiêm túc học hành xem máy móc, ngược lại giống mấy người công nhân già hay dùng mánh khóe gian lận, còn tuyên dương cô mình chính là chủ tịch công đoàn ở khắp nơi. Triệu Trân Trân không đi tìm chủ nhiệm phân xưởng, chủ nhiệm phân xưởng nhức đầu đến mức cũng muốn đến tìm cô.
Cô làm chủ cử hai cháu điều đến tổ tháo dỡ của công xưởng.
Sắp xếp như vậy có hai chỗ tốt, thứ nhất là công việc của tổ tháo dỡ khá mệt mỏi, hơn nữa đều chia theo đầu người. Là nếu không làm xong công việc của mình trong thời gian quy định thì sẽ bị ăn đòn.
Tổ trưởng tổ tháo dỡ là cháu của xưởng trưởng, làm việc nghiêm túc nhưng lề lối làm việc cũng rất cộc cằn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ hai ở tổ tháo dỡ chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn, chuyển chính thức khá dễ dàng.
Triệu Trân Trân nói tình hình của hai đứa cháu trai cho chị dâu, chủ yếu là đề phòng hai đứa cháu trai không chịu khổ nổi, lỡ như lại lén chạy về. Người của nhà mẹ không biết tốt xấu, còn sẽ đổ một nồi oan uổng lên đầu cô.
Ví dụ năm đó cậu ba Triệu chạy về nhà, cha hắn ta là ông Triệu đã mở mồm nói, mày làm chị sao không tìm công việc tốt cho em trai?
Kiếp trước cô nghe vậy còn sẽ giận mình quá vô dụng.
Bây giờ, hừ, cô muốn mắng chửi!
Mịa nó, Triệu Truyền Sơn còn là anh cô đó! Từng giúp cô làm gì chưa? Cô làm chị không có nghĩa vụ tìm việc làm cho em trai. Bản thân không có bản lĩnh, còn chê người khác không làm tốt, cũng thật sự không biết xấu hổ!
Thật ra Chu Hồng Mai cũng biết hai đứa con của mình bị nuông chiều hư rồi, cô em chồng nói gì, cô ấy đều hiền lành gật đầu.
Bất tri bất giác sắc trời đã tối, dâu tây trong giỏ cũng ăn chỉ còn lại gần nửa, Triệu Trân Trân xách nước giếng rửa tay cho ba đứa bé, Kiến Xương nhỏ nhất có hơi buồn ngủ, nằm trong lòng cô không chịu đứng lên.
Kiến Dân và Kiến Quốc kéo tay nhau đi đằng trước, Triệu Trân Trân bế Vương Kiến Xương bốn tuổi, tách khỏi chị dâu ở đầu ngõ.
Bởi vì mới sinh thằng tư không lâu, đã lâu Triệu Trân Trân không bế Vương Kiến Xương như vậy rồi, đứa bé bốn tuổi đã cao hơn một mét, ngoại hình mập mạp. Lúc này đầu nhỏ yếu ớt tựa lên người cô, cả người tản ra mùi sữa thơm của trẻ con, còn có mùi thơm của dâu tây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro