Chương 30
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
2024-11-03 17:32:46
Trước đây cha của Thẩm Lỵ Lỵ cũng dạy học ở đại học Bình Thành, sau đó quê nhà xảy ra chuyện, bèn xin về Lân Tỉnh. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học ở Bình Thành thì Thẩm Lỵ Lỵ ở lại Bình Thành làm việc, hình như là làm nghiên cứu viên ở xưởng thuốc.
Cô ta và Vương Văn Quảng, có lẽ được xem là thanh mai trúc mã, vốn dĩ cha mẹ hai nhà cũng luôn làm mối. Khổ nỗi sau đó Vương Văn Quảng xuất ngoại, sau đó còn cưới cô vợ cũng đi du học.
Thẩm Lỵ Lỵ cũng từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, không biết tại sao lại ly hôn.
Vốn dĩ sau khi Vương Văn Quảng về nước, Tào Lệ Quyên rất muốn để Thẩm Lỵ Lỵ làm con dâu của bà ta. Thẩm Lỵ Lỵ có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hào phóng, ngoại hình cũng không tệ, điều kiện mọi mặt cũng rất thích hợp.
Khổ nỗi con trai không đồng ý, sau đó lại cưới cô gái nông thôn Triệu Trân Trân nhỏ hơn mười tuổi.
Triệu Trân Trân đưa con cho mẹ Trương, lấy thái độ của chủ nhà, nói với Thẩm Lỵ Lỵ: “Ôi, chị Thẩm tới à? Phải hơn hai năm rồi chị chưa tới nhỉ, gần đây có khỏe không?”
Tào Lệ Quyên hơi kinh ngạc, trước đây Triệu Trân Trân rất không phóng khoáng, mỗi lần thấy Thẩm Lỵ Lỵ đều bày bộ mặt đáng ghét thì không nói, nói chuyện cũng vô cùng khó nghe. Lần nào cũng làm bầu không khí vô cùng lúng túng, khiến người làm mẹ chồng như bà ta bị bẽ mặt thì không nói, cũng vô cùng thiếu lễ độ.
Biểu hiện hôm nay trái lại vẫn xem như khéo léo.
Triệu Trân Trân rửa sạch đào vàng mang tới rồi lột vỏ cắt thành miếng đặt trong đĩa, cầm hai miếng cho mẹ chồng trước, lại bảo Thẩm Lỵ Lỵ ăn: “Chị Thẩm, năm nay mưa nhiều, đào vàng này vô cùng ngọt, chị nếm thử đi!”
Thẩm Lỵ Lỵ mỉm cười, cầm một miếng lên nói tiếng cảm ơn.
Thật ra thì bây giờ Tào Lệ Quyên và Thẩm Lỵ Lỵ cũng không có đề tài để nói, bà ta thấy con dâu nói chuyện với Thẩm Lỵ Lỵ, bèn đi trêu đùa cháu trai nhỏ trong lòng mẹ Trương.
Bỗng nhiên lại nghe thấy nhóc Kiến Xương cao giọng gọi bà nội ở trong sân, Tào Lệ Quyên chỉ lo cháu trai sốt ruột, bèn nhanh chóng ra ngoài.
Không có người bên cạnh, Triệu Trân Trân cũng không vòng vo, hỏi: “Bây giờ chị Thẩm vẫn đơn thân sao?”
Thẩm Lỵ Lỵ cắn môi, gật đầu.
Triệu Trân Trân vỗ tay, cười ha hả nói: “Ai ôi vậy thì thật là phí quá, chị Thẩm tốt như vậy, phải tìm một người đàn ông vô cùng tốt mới được. Em làm mối cho chị thế nào?”
…
Thẩm Lỵ Lỵ hơi tức giận trong lòng, lần này cô ta tới là để tặng cho nhà họ Vương món quà mà cha mẹ bảo cô ta đưa tới. Không mong chờ gặp được Vương Văn Quảng, càng không muốn gặp phải Triệu Trân Trân, tất cả đều trùng hợp mà thôi.
Người phụ nữ này đúng thật là, tự cho rằng kết hôn với Vương Văn Quảng thì giỏi rồi? Vốn dĩ không thân được không, đâu đến mức muốn làm mai. Hơn nữa, dựa vào điều kiện của cô ta, cô ta chỉ không muốn tìm và không vừa ý mà thôi, nếu không thì muốn kết hôn không phải là chuyện đơn giản?
Nhưng cô ta thích thể diện, miễn cưỡng cười, nói: “Cảm ơn, tôi không cần!”
Triệu Trân Trân không thèm để ý thái độ của cô ta, mà là nghĩ đến thanh niên chưa kết hôn mình quen biết trong đầu một lần. Cuối cùng mừng rỡ phát hiện, thật sự có hai người vô cùng thích hợp với Thẩm Lỵ Lỵ.
Một người chính là chủ nhiệm ở văn phòng của họ, hình như năm nay mới bốn mươi tuổi, là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, cha mẹ đều là kỹ sư về hưu của nhà máy cơ giới.
Cô ta và Vương Văn Quảng, có lẽ được xem là thanh mai trúc mã, vốn dĩ cha mẹ hai nhà cũng luôn làm mối. Khổ nỗi sau đó Vương Văn Quảng xuất ngoại, sau đó còn cưới cô vợ cũng đi du học.
Thẩm Lỵ Lỵ cũng từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, không biết tại sao lại ly hôn.
Vốn dĩ sau khi Vương Văn Quảng về nước, Tào Lệ Quyên rất muốn để Thẩm Lỵ Lỵ làm con dâu của bà ta. Thẩm Lỵ Lỵ có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hào phóng, ngoại hình cũng không tệ, điều kiện mọi mặt cũng rất thích hợp.
Khổ nỗi con trai không đồng ý, sau đó lại cưới cô gái nông thôn Triệu Trân Trân nhỏ hơn mười tuổi.
Triệu Trân Trân đưa con cho mẹ Trương, lấy thái độ của chủ nhà, nói với Thẩm Lỵ Lỵ: “Ôi, chị Thẩm tới à? Phải hơn hai năm rồi chị chưa tới nhỉ, gần đây có khỏe không?”
Tào Lệ Quyên hơi kinh ngạc, trước đây Triệu Trân Trân rất không phóng khoáng, mỗi lần thấy Thẩm Lỵ Lỵ đều bày bộ mặt đáng ghét thì không nói, nói chuyện cũng vô cùng khó nghe. Lần nào cũng làm bầu không khí vô cùng lúng túng, khiến người làm mẹ chồng như bà ta bị bẽ mặt thì không nói, cũng vô cùng thiếu lễ độ.
Biểu hiện hôm nay trái lại vẫn xem như khéo léo.
Triệu Trân Trân rửa sạch đào vàng mang tới rồi lột vỏ cắt thành miếng đặt trong đĩa, cầm hai miếng cho mẹ chồng trước, lại bảo Thẩm Lỵ Lỵ ăn: “Chị Thẩm, năm nay mưa nhiều, đào vàng này vô cùng ngọt, chị nếm thử đi!”
Thẩm Lỵ Lỵ mỉm cười, cầm một miếng lên nói tiếng cảm ơn.
Thật ra thì bây giờ Tào Lệ Quyên và Thẩm Lỵ Lỵ cũng không có đề tài để nói, bà ta thấy con dâu nói chuyện với Thẩm Lỵ Lỵ, bèn đi trêu đùa cháu trai nhỏ trong lòng mẹ Trương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nhiên lại nghe thấy nhóc Kiến Xương cao giọng gọi bà nội ở trong sân, Tào Lệ Quyên chỉ lo cháu trai sốt ruột, bèn nhanh chóng ra ngoài.
Không có người bên cạnh, Triệu Trân Trân cũng không vòng vo, hỏi: “Bây giờ chị Thẩm vẫn đơn thân sao?”
Thẩm Lỵ Lỵ cắn môi, gật đầu.
Triệu Trân Trân vỗ tay, cười ha hả nói: “Ai ôi vậy thì thật là phí quá, chị Thẩm tốt như vậy, phải tìm một người đàn ông vô cùng tốt mới được. Em làm mối cho chị thế nào?”
…
Thẩm Lỵ Lỵ hơi tức giận trong lòng, lần này cô ta tới là để tặng cho nhà họ Vương món quà mà cha mẹ bảo cô ta đưa tới. Không mong chờ gặp được Vương Văn Quảng, càng không muốn gặp phải Triệu Trân Trân, tất cả đều trùng hợp mà thôi.
Người phụ nữ này đúng thật là, tự cho rằng kết hôn với Vương Văn Quảng thì giỏi rồi? Vốn dĩ không thân được không, đâu đến mức muốn làm mai. Hơn nữa, dựa vào điều kiện của cô ta, cô ta chỉ không muốn tìm và không vừa ý mà thôi, nếu không thì muốn kết hôn không phải là chuyện đơn giản?
Nhưng cô ta thích thể diện, miễn cưỡng cười, nói: “Cảm ơn, tôi không cần!”
Triệu Trân Trân không thèm để ý thái độ của cô ta, mà là nghĩ đến thanh niên chưa kết hôn mình quen biết trong đầu một lần. Cuối cùng mừng rỡ phát hiện, thật sự có hai người vô cùng thích hợp với Thẩm Lỵ Lỵ.
Một người chính là chủ nhiệm ở văn phòng của họ, hình như năm nay mới bốn mươi tuổi, là sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, cha mẹ đều là kỹ sư về hưu của nhà máy cơ giới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro