Chương 41
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
2024-11-03 17:32:46
Chẳng những sản lượng sản xuất trong xưởng không thể tăng lên mà lại còn tốn một khoản tiền lớn.
Mấu chốt là, rất nhiều vấn đề đã phát sinh từ chuyện này.
Một chai rượu đỏ nhanh chóng được uống cạn, mẹ Trương đã dỗ Tiểu Kiến Minh ngủ rồi, bà ấy và Triệu Trân Trân cùng nhau thu dọn bát đũa.
Thẩm Lỵ Lỵ từ nhỏ đã có bảo mẫu chăm lo, tuy rằng sau này cha mẹ đều được điều về quê, nhưng ba bữa một ngày cô ta đều ăn ở nhà ăn xưởng, căn bản sẽ không tự giác giúp đỡ thu dọn bát đũa.
Hơn nữa, cô ta cảm, thấy Triệu Trân Trân cũng hơi kỳ lạ. Nhà có bà vú, nữ chủ nhân như cô thì cướp việc của bà vú làm gì?
Ngược lại là Chủ nhiệm Tùy đã độc thân nhiều năm, sống một mình trong một căn nhà hai gian rưỡi, việc nhà như giặt quần áo nấu cơm cũng rất giỏi. Anh ta hơi áy náy muốn giúp một tay, nhưng Triệu Trân Trân hấp tấp nói: “Không cần đâu không cần đâu, anh ngồi nói chuyện cùng chị Lỵ Lỵ là được rồi! Lát nữa tôi còn có chút chuyện muốn hỏi anh đấy!”
Là nhân viên công chức của Xưởng bông nhà nước, Triệu Trân Trân có thể mua hai mươi mét vải mỗi năm theo giá nội bộ. Gia đình bình thường ít may quần áo, chỗ vải này cũng đủ rồi.
Nhưng bởi vì Vương Văn Quảng và mấy đứa trẻ cũng cần may nhiều quần áo, chút vải này là không đủ.
Triệu Trân Trân để ý đến vải bỏ đi trong xưởng cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng bộ phận kiểm soát chất lượng của Xưởng bông nhà nước làm việc vô cùng nghiêm khắc. Họ cử người theo nhóm giám sát từng phân xưởng hai mươi bốn giờ, vì vậy những hàng loại hai cũng không có nhiều. Những loại vải đó hoặc là không nhuộm màu được, hoặc là có lỗ nhỏ ở giữa đoạn nhảy sợi, theo lý bình thường không thể sử dụng được, vậy nên phòng Tiêu thụ định giá rất rẻ.
Những mảnh vải bỏ đi này rất được săn lùng, đừng nói là những nhân viên công chức, ngay cả người được coi là một nửa quan chức như Triệu Trân Trân cũng khó mà chạm tới được.
Mà văn phòng xưởng của Chủ nhiệm Tùy lại quản lý chuyện này. Vào cuối tháng, tình hình nguyên liệu được sử dụng trong mỗi phân xưởng, tiến độ hoàn thành công việc và chi tiết phế liệu đều phải được tóm tắt báo cáo ở chỗ anh ta, sau đó sẽ trình lên xưởng trưởng xem xét.
Bàn ăn được thu dọn sạch sẽ rất nhanh, Triệu Trân Trân cảm thấy quá nóng, cô mở quạt trong phòng khách đến mức tối đa, sau đó lấy ra nửa quả dưa hấu lạnh trong tủ lạnh ra bổ.
Cô đưa cho Chủ nhiệm Tùy một miếng dưa hấu, làm như tùy ý hỏi: “Chủ nhiệm Tùy, không biết vải bỏ đi trong xưởng chúng ta hai tháng nay có nhiều không?”
Chủ nhiệm Tùy hơi sửng sốt.
Thật ra thì trước kia Triệu Trân Trân đã không ít lần nói xa nói gần để hỏi thăm chuyện này từ chỗ anh ta, nhưng mỗi lần anh ta đều qua quýt cho qua chuyện.
Nhưng bây giờ e rằng không thể vòng vo nữa, có câu bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, huống chi là chuyện lớn như là làm mai!
Chủ nhiệm Tùy bất ngờ trở thành con rể của giáo sư sau nhiều năm khó khăn.
Đi Tuyền Thành mới biết, cha mẹ của Thẩm Lỵ Lỵ cũng không phải là giáo sư bình thường. Trước khi nghỉ hưu, cha cô ta là hiệu trưởng Đại học Tuyền Thành, còn kiêm nhiều chức vụ. Tất cả các anh chị của Thẩm Lỵ Lỵ đều là phần tử trí thức cấp cao.
Nhắc tới cuộc hôn nhân này, đúng là anh ta với hơi cao!
Chủ nhiệm Tùy vô cùng mong chờ cuộc hôn nhân sắp tới của mình, cho nên thành kiến đối với Triệu Trân Trân ngày xưa cũng giảm đi không ít.
Mấu chốt là, rất nhiều vấn đề đã phát sinh từ chuyện này.
Một chai rượu đỏ nhanh chóng được uống cạn, mẹ Trương đã dỗ Tiểu Kiến Minh ngủ rồi, bà ấy và Triệu Trân Trân cùng nhau thu dọn bát đũa.
Thẩm Lỵ Lỵ từ nhỏ đã có bảo mẫu chăm lo, tuy rằng sau này cha mẹ đều được điều về quê, nhưng ba bữa một ngày cô ta đều ăn ở nhà ăn xưởng, căn bản sẽ không tự giác giúp đỡ thu dọn bát đũa.
Hơn nữa, cô ta cảm, thấy Triệu Trân Trân cũng hơi kỳ lạ. Nhà có bà vú, nữ chủ nhân như cô thì cướp việc của bà vú làm gì?
Ngược lại là Chủ nhiệm Tùy đã độc thân nhiều năm, sống một mình trong một căn nhà hai gian rưỡi, việc nhà như giặt quần áo nấu cơm cũng rất giỏi. Anh ta hơi áy náy muốn giúp một tay, nhưng Triệu Trân Trân hấp tấp nói: “Không cần đâu không cần đâu, anh ngồi nói chuyện cùng chị Lỵ Lỵ là được rồi! Lát nữa tôi còn có chút chuyện muốn hỏi anh đấy!”
Là nhân viên công chức của Xưởng bông nhà nước, Triệu Trân Trân có thể mua hai mươi mét vải mỗi năm theo giá nội bộ. Gia đình bình thường ít may quần áo, chỗ vải này cũng đủ rồi.
Nhưng bởi vì Vương Văn Quảng và mấy đứa trẻ cũng cần may nhiều quần áo, chút vải này là không đủ.
Triệu Trân Trân để ý đến vải bỏ đi trong xưởng cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng bộ phận kiểm soát chất lượng của Xưởng bông nhà nước làm việc vô cùng nghiêm khắc. Họ cử người theo nhóm giám sát từng phân xưởng hai mươi bốn giờ, vì vậy những hàng loại hai cũng không có nhiều. Những loại vải đó hoặc là không nhuộm màu được, hoặc là có lỗ nhỏ ở giữa đoạn nhảy sợi, theo lý bình thường không thể sử dụng được, vậy nên phòng Tiêu thụ định giá rất rẻ.
Những mảnh vải bỏ đi này rất được săn lùng, đừng nói là những nhân viên công chức, ngay cả người được coi là một nửa quan chức như Triệu Trân Trân cũng khó mà chạm tới được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà văn phòng xưởng của Chủ nhiệm Tùy lại quản lý chuyện này. Vào cuối tháng, tình hình nguyên liệu được sử dụng trong mỗi phân xưởng, tiến độ hoàn thành công việc và chi tiết phế liệu đều phải được tóm tắt báo cáo ở chỗ anh ta, sau đó sẽ trình lên xưởng trưởng xem xét.
Bàn ăn được thu dọn sạch sẽ rất nhanh, Triệu Trân Trân cảm thấy quá nóng, cô mở quạt trong phòng khách đến mức tối đa, sau đó lấy ra nửa quả dưa hấu lạnh trong tủ lạnh ra bổ.
Cô đưa cho Chủ nhiệm Tùy một miếng dưa hấu, làm như tùy ý hỏi: “Chủ nhiệm Tùy, không biết vải bỏ đi trong xưởng chúng ta hai tháng nay có nhiều không?”
Chủ nhiệm Tùy hơi sửng sốt.
Thật ra thì trước kia Triệu Trân Trân đã không ít lần nói xa nói gần để hỏi thăm chuyện này từ chỗ anh ta, nhưng mỗi lần anh ta đều qua quýt cho qua chuyện.
Nhưng bây giờ e rằng không thể vòng vo nữa, có câu bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, huống chi là chuyện lớn như là làm mai!
Chủ nhiệm Tùy bất ngờ trở thành con rể của giáo sư sau nhiều năm khó khăn.
Đi Tuyền Thành mới biết, cha mẹ của Thẩm Lỵ Lỵ cũng không phải là giáo sư bình thường. Trước khi nghỉ hưu, cha cô ta là hiệu trưởng Đại học Tuyền Thành, còn kiêm nhiều chức vụ. Tất cả các anh chị của Thẩm Lỵ Lỵ đều là phần tử trí thức cấp cao.
Nhắc tới cuộc hôn nhân này, đúng là anh ta với hơi cao!
Chủ nhiệm Tùy vô cùng mong chờ cuộc hôn nhân sắp tới của mình, cho nên thành kiến đối với Triệu Trân Trân ngày xưa cũng giảm đi không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro